Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 739 : Lâu đài cổ của Dracula (2)

Ngày đăng: 21:27 22/04/20


Minh Minh phiên dịch lại lời nói của Tề Nhạc, nỗi sợ hãi trong mắt tên “lái xe” kia càng nhiều hơn, ánh mắt gã không hề chớp nhìn về ngọn lửa

đang cháy trong tay Tề Nhạc, chật vật không nói được câu nào.



Minh Minh nói với Tề Nhạc:



- Gã nói, sao anh có thể đảm bảo không giết gã.



Tề Nhạc nói:



- Rất đơn giản, em nói cho gã biết, anh là bạn của Klinsmann, lần này

tới tìm Klinsmann, chỉ cần gã nói cho anh biết vị trí của lâu đài gia

tộc Dracula, anh liền mang gã cùng đi theo, tới khi đó, tự nhiên anh sẽ

thả hắn.



Minh Minh phiên dịch lại theo ý Tề Nhạc, tên ma cà rồng kia vẫn có vẻ tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên cũng không thể nào

tin được Tề Nhạc. Ánh sáng lạnh trong mắt Tề Nhạc lóe lên:



- Tôi chẳng có thời gian dùng dằng với anh đâu, tôi nghĩ, số lượng

vampire ở Luân Đôn cũng chẳng ít, anh không nói, tôi đi tìm người khác

hỏi cũng được, tôi chẳng có nhiều kiên nhẫn thế, cho dù là tôi lừa anh

thì sao chứ? Nếu ngay bây giờ anh không nói, tôi cho anh trọn đời không

được siêu sinh luôn.



Lúc này, tên lái xe nghe được Minh Minh phiên dịch lại, rõ ràng lộ vẻ khuất phục, nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý hợp tác.



Tề Nhạc tức giận:



- Thật sự là đồ đê tiện, nói năng hẳn hoi không nghe, còn đợi người ta uy hiếp mới chịu nghe.



Ngọn lửa trong tay vụt tắt, hỏi:



- Nói cho tôi biết tên anh.



- Silva.



Minh Minh phiên dịch lại câu trả lời của tên vampire.




Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:



- Thả hắn đi? Đây không phải là rõ ràng nói cho đám sát thủ kia chúng

ta đang ở đâu hay sao? Tên này vẫn không thể đi cho đi, Klinsmann không

phải là thân vương huyết tộc hay sao, cũng là tộc trưởng của cả Huyết

tộc, liền giao cho hắn xử lý là được rồi.



Vừa nói, tay phải

Tề Nhạc vung lên, một cỗ phong vân lực mang theo ánh sáng màu xanh

nhàn nhạt rơi xuống trên người Silva, một tiếng kêu đau đớn, gã liền hôn mê nằm trên mặt đất.



Nhìn rừng cây xung quanh, Tề Nhạc

thoáng suy nghĩ một chút, khoanh chân ngồi xuống tại nguyên chỗ, nếu là

lĩnh vực, chắc chắn là có cửa vào, nếu không tìm thấy cánh cửa không

khóa thì cũng có thể gõ cửa mà.



Nghĩ tới đây, khóe miệng Tề Nhạc nhếch lên một tia xấu xa, thầm nghĩ

trong lòng, Klinsmann, mi đừng có trách ta, ai bảo lúc trước mi cũng

không nói làm sao để đi vào trong chứ, thế thì ta tặng cho mi một chút

lễ vật trước đi.



Hào quang màu tím dần dần xuất hiện chung

quanh thân thể Tề Nhạc, bao phủ lấy Tề Nhạc đang mặc một bộ quần

jean áo thu trắng hết sức đơn giản. Quang mang nhàn nhạt không ngừng bốc lên, hai tay Tề Nhạc chặn trước ngực, ánh mắt hắn lúc này cũng đã

biến thành màu bạc.



Minh Minh đứng một bên lẳng lặng nhìn Tề Nhạc, cảm thụ được khí tức tỏa ra năng lượng trên người hắn, thầm nghĩ trong lòng, thực lực của Tề Nhạc xem ra càng ngày càng lớn mạnh rồi,

xem ra mình cũng phải càng nỗ lực hơn nữa mới được, bất luận là Như

Nguyệt hay Văn Đình đều mạnh hơn mình rất nhiều, Vũ Mâu lại càng không

cần phải nói. Các cô ấy đều có năng lực trợ giúp Tề Nhạc, nhưng mình

thì sao chứ? Rất chi là kém cỏi.



Minh Minh đang suy nghĩ miên man, Tề Nhạc bắt đầu hành động, "Lâm, binh, đấu, giả”, bốn tiếng vang hữu lực phát ra từ trong miệng Tề Nhạc, hào quang màu tím bắt đầu

khởi động, khiến cho thân thể vốn đã bị bao kín của hắn thành một cái hư ảnh nhàn nhạt.