Sinh Tử Kiến

Chương 8 :

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Văn Tri Lai tới sân bay lúc gần trưa, sắc mặt của cô có vẻ hơi tái nhợt, nhưng cả người ung dung bình tĩnh, không có rối loạn, lại càng không có vẻ chần chừ. Bởi đây là quyết định của cô từ trước. Phụ trách bảo vệ cô là Tam Thập của Đông Phương Lang, đã lên máy bay làm xong các thủ tục, đi tới bên cạnh cô nói:



” Tri Lai tiểu thư đã làm xong rồi, tôi đưa cô lên máy bay.”



” Cám ơn cô, Tam Thập, làm phiền cô đưa tôi về Tô Châu.” Cô thấp giọng cảm tạ.



” Xin đừng nói như vậy, cô là khách quý của chủ nhân chúng tôi, làm vậy là phải. Chẳng qua là cô đột nhiên quyết định phải về làm cho chúng tôi rất bất ngờ, vì xế chiều hôm nay phu nhân và Triệu tiểu thư sẽ đưa Nhị thiếu gia cùng Hắc tiểu thư trở về, bọn họ cũng rất muốn gặp cô” Tam Thập buồn bực nói.



Cô cúi đầu không trả lời, cũng không có cách nào trả lời.



Thiên Công cùng công chúa đã trở về, nhưng cô lại không thể thấy hai người họ, bởi vì sự liên quan tới lời nguyền của cô cùng Du Nhận, cô phải dẫn dụ gã đi, mới không xảy ra chuyện. Quan trọng hơn chính là cô không muốn Du Nhận đối mặt với Đông Phương Khuynh Quốc, cô hy vọng cô rời đi có thể để hắn tránh thoát tai kiếp này, hy vọng vì cô biết trước vận mệnh nên có thể làm điều gì đó thay đổi, nên cô không nói cho hắn, chờ dịp hắn ngủ say nhân lúc đó lặng lẽ rời đi như vậy là tốt nhất.



” Cô có đi tới chân trời góc biển, Khuynh Quốc cũng sẽ đuổi theo” Đông Phương Phong Hoa biết được cô muốn rời đi, thở dài nói.



” Đừng để Khuynh Quốc đuổi theo, nếu như muốn anh ấy còn sống, cho dù phải trói chặt anh ấy, vây khốn, cũng tuyệt đối không được để cho anh ấy tìm tôi.”



Cô nén đau lòng, nghiêm giọng cảnh cáo.



” Đây là ý gì?” Đông Phương Phong Hoa nhướn mi hỏi



Cô không muốn tiết lộ quá nhiều điều, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói



” Mệnh của tôi mang sát, sẽ hại đến anh ấy, để tốt cho anh ấy, xin đừng để anh ấy đến gần tôi, ngàn vạn lần nhớ điều này”



“Là vì nguyên nhân này, nên Khuynh Quốc mới đau khổ như vậy sao?”



Trái tim cô giống như bị siết lại, một trận hít thở không thông.



Đông Phương Phong Hoa tuy không hiểu, nhưng cũng nhìn ra được cô có chuyện khó nói, vì vậy chỉ gật đầu ” Tôi biết rồi”



” Sứ mỹ nhân xin bảo quản thật tốt, cũng phải bảo vệ Hắc Tĩnh, trước khi cô ấy sinh đứa trẻ ra, tất cả đều phải cần thận, chờ khi đứa bé bình an ra đời, nhớ lời tôi đem mỹ nhân đồ cùng sứ mỹ nhân và một giọt máu của đứa bé mang tới lăng mộ công chúa thiêu hủy, ngày và giờ tôi đều đã viết xong, đặt trong phong thư, chờ khi tôi đi rồi hãy mở ra xem” Cô dặn dò một lần nữa.



” Tri Lai, cô… có phải có chuyện gì hay không” Đông Phương Phong Hoa nổi lên nghi ngờ, anh cảm thấy cô giống như đang giao phó điều gì, giọng nói làm người ta phải lo âu.



” Nghe kĩ, điều này vô cùng quan trọng, vô luận tôi có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến mọi người, không được ra tay giúp tôi, cũng đừng tìm tôi, kể từ lúc tôi bước ra khỏi Đông Phương gia, chúng ta không còn quan hệ gì nữa” Cô nghiêm túc nói.



” Điều này….” Đông Phương Phong Hoa ngây ngẩn cả người,



” Nếu như anh muốn bảo vệ Triệu Mộ Hiền và mọi người trong Đông Phương gia thì nên đáp ứng tôi”



Chuyện nhất định không đơn giản. Đông Phương Phong Hoa thất kinh, trong lòng thấp thỏm nhưng lại không thể hỏi nhiều.



” Đừng lo lắng, đây chỉ là vấn đề của riêng tôi, chỉ cần đưa tôi rời khỏi nơi này là được”



” Được tôi đáp ứng cô”



Đông Phương Phong Hoa đồng ý cũng giúp cô mua vé máy bay hơn nữa còn phái Tam Thập đưa cô về để chăm sóc bảo vệ cô.



Tam Thập là một trong số ít phái nữ là thành viên của Đông Phương Lang, là một người trung thành thiện lương, không cần thiết vì cô mà bỏ mạng



” Tam Thập tôi có chút khát, cô đi mua giúp tôi chút nước trà được chứ.” Cô nói với Tam Thập.



” Cô ở chỗ này chờ tôi chút” Tam Thập đưa vé máy bay cho cô sau đó đi mua ngay.



Cô lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt đã sớm mù lòa, nhìn thẳng về hướng đông.



Đến rồi! Phò mã của công chúa, mang theo oán niệm ngàn năm đang từng bước một hướng cô mà đến.



” Chúng ta lại gặp mặt, Văn Tri Lai! Không hoặc là ta nên gọi cô một tiếng Tịnh Y” Du Nhận cười lạnh đứng trước mặt cô, sau lưng hắn có bốn tên thủ hạ. Trong lòng cô rét lạnh, sống lưng lạnh lẽo.



Quả nhiên trí nhớ của Du Nhận cũng đã khôi phục



Cô không nên đánh thức gã, không, hoặc là kể từ khi cô bị gã nguyền rủa chính là đã sắm vai một nhân vật như vậy,chỉ cần gã cùng cô gặp nhau, gã sẽ nhớ lại hết thảy.



” Sao lại chỉ có một mình cô? Đông Phương Khuynh Quốc đâu? Hắn làm sao chịu để cho cô một mình ra khỏi cửa?” Gã cố ý nhìn bốn phía một lượt.



Cô không trả lời, sự hứng thú từ trong miệng gã khi gã nhắc tới Đông Phương Khuynh Quốc làm cô kinh hãi.



“Sao vậy, sợ ta đả thương tình nhân của cô, nên mới cố ý rời đi một mình sao?” Gã liếc mắt đã đoán ra tâm tư của cô.



Cô vẫn trầm mặc như cũ.



” Vô dụng, ta đã sớm để mắt tới hắn, ta sẽ không bỏ qua cho cô, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn” Gã ngoan độc nói.



” Ngươi nghĩ có thể đối phó được với Đông Phương Lang sao?” cô hừ nhẹ



” Ta muốn đối phó không phải là Đông Phương Lang, mà là cô cùng với người cô yêu” Gã âm trầm nói.



Cô cau mày không nói.
” Không thấy? Làm sao có thể, mắt của cô ấy không nhìn thấy” Hắn bất an, gương mặt khẽ biến đổi/



” Một người mù còn có thể chạy đi đâu?” Đông Phương Tuyệt Thế hừ nói



” Không cho phép cậu nói cô ấy như thế!” Hắn cáu kỉnh giận nói.



” Thật không chịu nổi, lại một người bị tình yêu làm cho u mê đầu óc” Đông Phương Tuyệt Thế hừ lạnh, bộ mặt chán ghét.



Ba anh trai đều lần lượt thất thủ, một yêu phải một cô ngốc, một yêu phải một cô nam không ra nam nữ không ra nữ, một lại đi yêu người mù, đây không phải là trò quỷ của lời nguyền mỹ nhân đấy chứ?



” Tiểu quỷ như cậu thì biết cái gì?” Hắn chế giễu bỏ lại một câu xoay người đi



Một bóng đen nhanh như chớp chạy đến trước mặt hắn đôi mắt đen lạnh lẽo mang theo châm biếm giương lên



” Tuyệt Thế tránh ra.” Hắn nhìn chằm chằm Tuyệt Thế



” Không được, anh cả nói anh không thể bước ra khỏi cửa nhà một bước.” Đông Phương Tuyệt Thế hiên ngang không chịu lùi bước



” Chớ chọc anh” Hắn nghiêm giọng cảnh cáo



” Anh mới chớ chọc em” Hắn đã đủ phiền lắm rồi, suốt ngày phải ngăn trở các anh đi làm chuyện ngu xuẩn, hỏa khí của hắn so với Khuynh Quốc cũng không nhỏ.



” Tiểu quỷ, cậu muốn đánh nhau!” Hắn trách mắng một tiếng xuất thủ công kích



” Anh bị thương không đánh thắng em đâu” Đông Phương Tuyệt Thế dễ dàng tránh được dương chân quét ngang



” Cậu phiền quá, biến ngay.” Hắn bị buộc phải lùi về phía sau một bước, lửa giận nổi lên, mạnh mẽ nhào tới



Đông Phương Tuyệt Thế nhướn mày, anh ba rất ít khi động võ, cũng không phải vi yếu mà là lười, một khi hắn cả giận, đôi tay bình thường chỉ dùng bút vẽ để thiết kế trong nháy mắt là có thể biến thành móng nhọn đem người xé nát



Hừ hừ cơ hội hiếm có như vậy, không đánh cùng anh ba một trận đã đời thì đúng là đáng tiếc.



Lạnh lùng cười một tiếng, hắn hăng hái xông lên, xuất thủ đánh trả.



Hai anh em vì vậy đánh thành một đoàn, ngươi tới ta lui không ai nhường ai, nhưng bọn họ đánh đến kịch liệt bốc lửa, bàn ghế trong phòng khách, thậm chí ngay cả bình hoa bày biện trang trí cũng hề bị chạm đến, chỉ thấy bọn họ thân hình nhẹ nhàng linh tiệp, cơ thể đụng chạm cơ hồ không có phát ra tiếng vang quá lớn.



Nguyên nhân khiến bọn họ kiêng dè, chính là sợ bà nội nghe thấy. Chỉ tiếc có người mật báo, mấy phút sau lão phu nhân đã đứng ở ngoài hành lang, không vui nhìn hai người bọn họ



” Còn không ngừng tay?” Một tiếng quát uy nghiêm mười phần làm hai anh em người lập tức tách ra,



” Khuynh Quốc ta không cho phép con đi tìm Tri Lai, trở lại phòng đi.” Lão phu nhân ra lệnh



” Bà nội, Tri Lai có thể gặp nguy hiểm, cô ấy giúp Đông Phương gia chúng ta chuyện lớn như thế, có thể nào thấy chết mà không cứu?” Đông Phương Khuynh Quốc vội la lên.



“Trước khi đi, cô ấy đã cáo biệt với ta, yêu cầu chúng ta cho dù phát sinh chuyện gì cũng đừng đi tìm cô ấy, cô ấy nói mình sắp đối mặt với ân oán của bản thân, không hy vọng chúng ta nhúng tay, đặc biệt là không hy vọng con nhúng tay vào.” Lão phu nhân vừa nói vừa âm thầm thở dài một cái.



Văn Tri Lai trước khi đi còn nói bà hãy yên tâm, nói cô cùng Khuynh Quốc mặc dù yêu nhau, lại không có duyên phận, cô sẽ đi thật xa, sẽ khôn bao giờ xuất hiện trước mặt Khuynh Quốc nữa, muốn bà yên tâm…



Ai! Đứa bé kia đã sớm nhìn thấu tư tâm của bà, cô bé biết bà ghét bỏ đôi mắt mù của cô.



Một khắc kia, bà xấu hổ biết bao, áy náy biết bao, lại không thể nói ra miệng.



Coi như bà ích kỉ đi! Biết rõ thật có lỗi với cô cũng rất cảm kích cô nhưng vẫn không hy vọng để cô ở bên cháu trai mình



” Cô ấy thật sự nói như vậy?” Đông Phương Khuynh Quốc sắt mặt trắng xanh tái mét. Văn Tri Lai càng phủi sạch quan hệ với Đông Phương gia mà rời đi, thì càng chứng bỏ tỏ cô đang gặp phải chuyện vô cùng nguy hiểm, mà chuyện này khẳng định cùng Đông Phương gia có liên quan. Nếu cùng Đông Phương gia có liên quan, thì như vậy người cô muốn đối phó có thể có phải là…. Chợt, hắn nhớ ra anh cả có nhắc tới Du Nhận đã đến Đài Loan, nghĩ đến kẻ kia lúc ở lăng tẩm của công chúa thiếu chút nữa đã có thể giết chết Văn Tri Lai.



Đang suy ngẫm nghiêm túc, điện thoại của hắn truyền đến tiếng chuông tin nhắn, hắn mở điện thoại di động ra vừa nhìn con ngươi trong nháy mắt co rút lại, trái tim, giống như trống trận ầm ầm, mạnh mẽ kêu gào.



Quả nhiên là Du Nhận



” Ai gửi tới? Có chuyện gì không?” Lão phu nhân hỏi



” Không, không có, tin nhắn quảng cáo nhàm chán.” Hắn cẩn thận che dấu cảm xúc sắp bùng nổ của mình, xoay người lên lầu



” Khuynh Quốc, Tri Lai muốn con coi như từ trước tới bây giờ chưa từng thấy cô ấy, quên cô ấy đi!” Lão phu nhân khuyên nhủ.



Bước chân hắn hơi khựng lại.



Quên? Có thể quên được không? Muốn quên cũng không quên được, huống chi, hắn căn bản không muốn quên.



“Để con yên tĩnh một chút đi, bà nội” Hắn nhẹ giọng nói tiếp tục bước lên lầu, trở về phòng.



Đông Phương Tuyệt Thế nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, như có điều suy nghĩ, đang muốn đuổi theo thì bị lão phu nhân ngăn lại ” Tuyệt Thế đừng đi làm ầm ĩ đến Khuynh Quốc, nơi này ta sẽ bảo Thập cùng Thập Tứ trông nom, cháu đến biệt thự của đám sói một chuyến, tang lễ của Thập Nhị thời gian đã được định, cháu tự mình đi nói với mọi người đi.”



” Vâng” Đông Phương Tuyệt Thế gật đầu một cái, ra cửa,đi về phía biệt thự của Đông Phương lang. Mà lúc này ở trên lầu, Đông Phương Khuynh Quốc thấy Đông Phương Tuyệt Thế ra cửa, mới từ ban công nhẹ nhàng nhảy xuống không chút nào trì hoãn.



Đi về phía mật thất trong nhà kho ở hậu viện.