Sinh Tử Kiến

Chương 9 :

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Đông Phương Khuynh Quốc mang theo sứ mỹ nhân, đi tới địa điểm hẹn trước, nhưng không thấy Du Nhận và Văn Tri Lai, ngược lại bị người bịt mắt, lục soát khắp người, lấy súng áp vào trong xe, chạy hơn hai tiếng đồng hồ, xuống xe, tiếp theo lại tiến vào một bậc thang dẫn xuống địa đạo, vòng tới vòng lui, lại đi lên bậc thang, tiến vào một nơi trống trải, bịt mắt được cởi ra. Trước mắt là một mật thất rộng rãi cực lớn, phía sau là một đống hòm gỗ, phía trước có một bộ bàn ghế da thuộc, giống như một cái phòng khách tạm thời, một bên bày một chiếc bàn bài, mấy gã to lớn đang đánh mạt chược.



Đông Phương Khuynh Quốc nhanh chóng nhìn xung quanh ổ địch, cái chỗ diện tích hơn mấy trăm mét vuông này, không cần đoán cũng biết là kho buôn lậu vũ khí của Du Nhận ở Đài Loan, nói vậy, Đài Loan cũng là một trạm vận chuyển của gã!



Du Nhận rất cẩn thận, giấu vũ khí ở một nơi kín đáo như vậy, ra vào đều có quản chế, cộng thêm địa đạo mê cung được đặc chế kia, muốn chạy trốn ra ngoài cũng không dễ dàng.



Hắn trầm ngâm, không chú ý tới những tên to con kia vừa nhìn thấy hắn, hai mắt đã đăm đăm, không tự chủ được nuốt nước bọt từng ngụm.



“Cậu rốt cuộc đã tới, Đông Phương Khuynh Quốc, bọn tôi chờ có chút không kiên nhẫn rồi đấy!” Du Nhận dựa trên ghế sa lon, âm hiểm cười.



“Mỹ nhân từ mang tới chưa?” Đông Phương Khuynh Quốc không nhìn gã, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn Văn Tri Lai đang mềm nhũn nằm ở một chiếc ghế khác.



“Tri Lai!” Mái tóc dài của cô tán loạn, thoạt nhìn suy yếu không chịu nổi, hơn nữa, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn bên phải bị đánh cho sưng đỏ ứ lại, khóe miệng còn rơm rớm vết máu.



Tim của hắn mãnh liệt co lại, ngũ tạng lục phủ toàn bộ quặn thắt, lửa, bắt đầu thiêu đốt.



“Yên tâm, cô ta không chết! Không, phải nói là còn chưa có chết!” Du Nhận châm chọc nói xong, bước về phía Văn Tri Lai, túm lấy tóc cô, xách cô lên.



“Nhìn đi, Văn Tri Lai, ta đã nói hắn sẽ đến, hơn nữa, còn mang theo Mỹ nhân từ đến đây.” Du Nhận cười lạnh liếc chiếc rương da trong tay Đông Phương Khuynh Quốc.



“Thả cô ấy ra.” Hắn nhanh chóng biến sắc, nhìn chằm chằm Du Nhận, trong mắt tích đầy bão táp.



“Đưa Mỹ nhân từ qua đây.” Du Nhận quát lên.



“Ông buông cô ấy ra trước.” Hắn cường ngạnh yêu cầu.



Du Nhận hừ lạnh một tiếng, buông Văn Tri Lai ra, châm chọc nói: “Thật là thâm tình cảm động!”



Đông Phương Khuynh Quốc đi tới, đứng bên cạnh cô, nhè nhẹ vuốt lên khuôn mặt cô: “Tri Lai…”



Văn Tri Lai cựa một cái, chậm rãi mở cặp mắt đã mù lòa, khó khăn hít thở nói: “Khuynh Quốc.. tại sao… tại sao lại tới? Tại sao không ai ngăn anh lại? Không thể giao sứ mỹ nhân ra được! Anh ngốc quá…”



Nhìn cô bị thương thành như vậy, hắn đột nhiên dâng lên một cỗ lửa giận. “Em còn hỏi tôi tại sao lại tới? Lý do tôi còn phải nói lại lần nữa sao? Em không hiểu thế nào là 『 ở chung một chỗ 』sao? Không hiểu sao?” Hắn tức giận, giận cô một mình rời đi, giận cô không nói rõ ràng rốt cuộc giữa cô và Du Nhận có ân oán gì.



Trái tim đau quá, cô sao lại không hiểu? Chính vì biết hắn cố chấp bao nhiêu, cô mới quyết định phải đi chứ.



“Em vẫn không tin tôi? Không tin trái tim của tôi?” Hắn trầm giọng gầm nhẹ, chỉ có mượn sự tức giận, mới có thể gom hết những bất an cùng lo lắng trong mấy giờ qua phát tiết ra được.



“Không phải cô ta không tin cậu, cô ta quá sợ vận mệnh, vận mệnh đã sớm định cô ta không thể sống được, mà cô ta càng sợ cậu sẽ vì cô ta mà cũng chết trong tay ta.” Du Nhận cười lạnh.



Hắn quay sang gã, nhướn hàng lông mày. “Cô ấy và một Phò mã của công chúa như ông rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao cô ấy phải chết trong tay ông ?”



“Sao vậy, thì ra là Văn Tri Lai chưa nói cho cậu biết cô ta là ai? Ta và cô ta có mối thù không đội trời chung! Kiếp trước cô ta là đại đệ tử của quốc sư Tống triều, hơn nữa còn là bạn tốt tri giao của công chúa, chính là cô ta cùng công chúa thiết kế, khiến cho Thiên công biến thành nữ nhân, hơn nữa còn chặt đứt duyên phận giữa ta và Thiên công… Là cô ta! Đều do cô ta một tay tạo thành!” Du Nhận ngoan độc nhìn chằm chằm Văn Tri Lai.



Đông Phương Khuynh Quốc kinh hãi run lên, giữa Văn Tri Lai và sứ mỹ nhân, thì ra có sự ràng buộc sâu đến vậy.



“Chẳng qua, ta cũng đã hạ nguyền rủa với cô ta, đời đời kiếp kiếp, cô ta và người cô ta yêu, đều sẽ chết trong tay ta. chỉ cần oán hận của ta còn chưa được giải, các ngươi vĩnh viễn sẽ không thể ở chung một chỗ, ta muốn các ngươi nếm thử một chút cái gì gọi là sinh ly tử biệt…” Du Nhận âm hiểm cười nói.



Nguyền rủa? Lại là nguyền rủa? Tại sao lại có nhiều nguyền rủa như vậy? Tại sao một cuộc yêu đương từ hơn một ngàn năm trước lại dính dáng đến nhiều người như vậy, khiến cho những người ở ngàn năm sau như bọn họ người ngã ngựa đổ, thống khổ bế tắc?



“Nếu vậy, ông đã lấy được sứ mỹ nhân, oán hận cũng nên tiêu tan rồi chứ? Đi mà ôm lấy cốt nhục Thiên Công của ông, đừng có làm phiền chúng tôi nữa.” Hắn vừa nói vừa ném rương da qua.



Du Nhận kinh hãi, bước một bước dài về phía trước, ôm chặt lấy chiếc rương da kia, sau đó không thể chờ đợi vội vã mở ra.



“Mỹ nhân từ…” Du Nhận nhìn chiếc đĩa sứ hoa lệ nằm trong rương da, nhất thời kích động đến mức hốc mắt phiếm hồng, toàn thân phát run, những chuyện cũ trước kia đều hiện lên trong đầu.



Thiên Công… Thiên Công của gã!



Chiếc đĩa màu thiên thanh, mặc dù niên đại đã rất lâu, vẻ trang nhã vẫn không giảm chút nào, màu sắc trong sáng bóng loáng kia, phảng phất như tròng mắt trong suốt kia của Thiên Công, mà từng điểm từng điểm đỏ tươi này, tựa như sắc môi đỏ mọng của Thiên Công….



“Mỹ nhân từ vẫn xinh đẹp như vậy….” Gã nghẹn ngào sợ hãi than.
Hoặc là, hắn nên cảm tạ lời nguyền rủa của Du Nhận, cho dù là dữ hay lành, đó cũng là duyên phận…



“Để ngăn chặn người đến trộm mộ, những người thợ đã thiết kế rất nhiều cơ quan, hơn nữa ở lối đi tiến vào lăng tẩm, lại càng thêm phức tạp, lợi dùng tường di động cùng với nguyên lý ngũ hành bát quái, có thể sinh ra hiệu quả mê cung.”



“Em nói là, Du Nhận cũng dùng chiêu này?” Hắn hỏi.



“Hẳn là vậy. Lăng tẩm của công chúa năm đó, chính là do hắn giám sát…” Cô nói xong, trái tim lại trầm xuống. Nếu không phải ngại thân phận tướng quân của mình, sau khi công chúa chết gã nhất định rất muốn xâm nhập vào lăng tẩm công chúa trộm đi mỹ nhân từ của Thiên Công chăng?



“Như vậy? Giờ chúng ta làm gì? Trước mặt có hai con đường.”



“Đi bên trái, về phía thanh long, đó hắn là đường sống.” Nàng nói.



“Được, đi.” Hắn nắm chặt lấy tay cô, đi về phía bên trái.



Nhưng mới đi không được bao lâu, lại là một đường cắt, lúc Đông Phương Khuynh Quốc không chút nghĩ ngợi đi về phía bên trái, cô lại đột nhiên hoảng sợ thấy không ổn, vội vàng kéo hắn.



“Từ từ…”



Trong một sát na này, hai mặt tường bên lối đi đột nhiên bắn ra châm nhỏ, hắn kinh hãi, ôm lấy cô vội vã lăn về phía sau.



Cô thở gấp trong lòng hắn, nói: “Đây là một cái bẫy! Du Nhận biết chúng ta sẽ đi hướng này..”



“Du Nhận là thương nhân buôn vũ khí, hắn tiếp xúc với vũ khí khoa học kĩ thuật kiểu mới cũng nhiều, địa đạo này đã được cải tiến, khẳng định là khó chạy hơn rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.



Rất khó chạy? Đúng vậy, năng lực biết trước yếu ớt nói cho cô biết, cơ hội còn sống để ra ngoài là… không!



Nhưng khiến cô kinh sợ chính là, tại sao giọng điệu của Đông Phương Khuynh Quốc lại bĩnh tĩnh như vậy? Chẳng lẽ hắn…



“Anh nghĩ, cho dù đi đường nào cũng giống nhau, bởi vì cửa ra sớm đã bị đóng lại rồi! Du Nhận ngay từ đầu đã không có ý định để chúng ta còn sống mà ròi đi.” Hắn lại nói. Cô không mở miệng, chỉ thấy rét run nơi sống lưng.



“Đi, chúng ta trở về thôi! Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, mặc dù chỗ này rất tối, lại không có lãng mạn, nhưng mà chỉ cần có em ở bên cạnh, anh có thể không so đo.” Hắn nửa đùa nửa thật, kéo cô đi.



“Khuynh Quốc…” Cái này chẳng buồn cười.



“Aiz, em nói xem trước mặt có ám khí gì không? Anh đoán nhé, có phải là có một cái hầm ngầm? Chính là cái kiểu sàn nhà đột nhiên mở ra như trong phim ấy..” Hắn ôm lấy vai cô, chậm chạp đi tiếp, ngoài miệng vẫn thoái mái nói ra những lời vô nghĩa.



“Khuynh Quốc, đủ rồi!” Cô nghe không nổi nữa, tức giận quát bảo ngưng lại.



“Sao vậy?”



“Anh rốt cuộc đang làm gì? Đừng lãng phí thời gian, anh mau nghĩ cách trốn ra đi?” Cô thấp giọng kêu.



“Tại sao em chỉ nói 『anh 』 mà không nói 『 chúng ta 』?” Hắn giận dữ hỏi.



“Một mình anh đi, tương đối dễ dàng, em chỉ khiến anh bị liên lụy thôi…” Cho dù chỉ có một cơ hội mỏng manh, cô cũng hy vọng hắn có thể rời khỏi nơi này.



“Một mình? Em còn chưa hiểu sao? Anh vì em mà tới, tới rồi, không có ý định sẽ đi, nếu có thể, tốt nhất chúng ta cùng đi ra ngoài, nếu như không được, thì cùng chết.” Ngữ khí của hắn sâu sắc kiên định. Mang theo Sứ mỹ nhân giả đến, hắn đã không nghĩ đến chuyện còn sống mà ra ngoài, dù sao sống hay chết hắn đều không quan tâm, chỉ mong có thể ở bên cạnh cô.



“Không, em không muốn anh chết theo em, em hy vọng duyên phận của chúng ta kết thúc ở đây trong cuộc đời này thôi, đừng liên lụy đến kiếp sau nữa, trước khi lời nguyền của tướng quân được giải trừ, em cũng không cần yêu bất cứ ai nữa, cũng không muốn hại đến bất cứ ai nữa, để cho em một mình chết đi, anh đừng làm rối lên tiến vào trong luân hồi của em nữa, đừng dính dáng gì đến em nữa…” Cô kích động hô to.



“Quá muộn rồi.” Hắn bỗng chốc ấn cô lên tường, lạnh lùng cắt đứt lời cô.



“Cái gì?”



“Ngay từ một khác bị anh yêu kia, em nên giác ngộ, tình yêu của anh, so với bất kỳ lời nguyền rủa nào còn khó thay đổi hơn, sẽ không dừng lại, càng không có cách nào giải trừ, vô luận là sinh tử đổi thay, anh cũng sẽ đi theo đến cùng, vĩnh viễn không buông tay.” Từng chữ từng chữ của hắn vang lên mạnh mẽ, giống như lời thề vĩnh hằng/



“Anh…” Cổ họng cô thít chặt, lệ rơi đầy mặt, nói không nên lời.



Thì ra là, tình yêu sâu đậm mãnh liệt nhất của con người, căn bản không khác nào một lời nguyền rủa, khắc cốt ghi tâm giống nhau, sinh tử cùng theo giống nhau, trừ người trong cuộc, không ai có thể lý giải được giống nhau, thậm chí, vượt qua ngàn năm, vĩnh viễn không thay đổi…