Sinh Ý Nhân
Chương 17 : Đào hoa phô kinh hồn (ngũ)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
“Ta chết thật oan uổng... Thật oan uổng...”
Không biết đến canh mấy, lão Bạch bỗng nghe thấy thanh âm của một nữ nhân, thanh âm kia ở bên tai của y, gần gũi như thì thầm.
“Ta chết oan uổng quá...”
Lão Bạch tóc gáy dựng thẳng. Nhắm chặt hai mắt, gần như phát khóc.
“Oan uổng quá... oan uổng quá...”
Lão Bạch sắp không ổn rồi, còn tiếp nữa y cảm giác được mình sẽ phát điên. Y muốn nói đừng có kêu oan không, ngươi dù sao cũng phải nói ta biết ai đã hại ngươi a, nhưng chưa nói ra khỏi miệng, cổ tự nhiên gặp một trận lạnh lẽo. Lão Bạch mạnh mở mắt ra, đã thấy một nữ cương thi cả người mọc đầy lông xanh đang hung hăng bóp cổ y...
“A!” Mạnh giật mình một cái, lão Bạch nhảy dựng lên từ trên giường ngồi dậy. Bốn phía một mảnh đen tuyền, an tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió thổi, ở đây thì có cái gì cương thi chứ.
Nguyên lai, mới nãy bất quá chỉ là nằm mơ mà thôi.
Có cái gọi là ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm sẽ nằm mơ, lão Bạch biết mình lúc nãy thật sự là bị dọa. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, lại chỉ mới canh ba. Cách lúc trời sáng, còn rất lâu.
Nhưng, lại không dám ngủ.
Y phục bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, nổi lên khí lạnh. Lão Bạch lau mồ hôi trên trán, ngồi trên giường đem chăn quấn chặt hơn. Y biết, việc này nếu không tra ra căn nguyên, sẽ không thể yên.
Không biết là bị dọa đến cực hạn trái lại có gan hơn, hay là vò đã mẻ lại sứt sớm thì muộn gì cũng chết, ngồi ngay ngắn một lát xong lão Bạch lại tay run run đi ra ngoài, như ma xui quỷ khiến hơn nửa đêm lại lần mò đến linh đường.
Trong linh đường lớn như vậy, lại không có lấy một người. Quan tài hiu quạnh đặt ngang chính giữa, bạch lăng ở phía trên trong lúc hỗn loạn mới nãy đã bị Lý Chuy giẫm đạp đến thất linh bát lạc, lúc này hơn phân nửa đều đã rơi xuống mặt đất.
Sáp ong trên linh đài đã cháy đến tận gốc, xem chừng chưa đến hừng đông sẽ tắt mất.
Lão Bạch ngừng thở, chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng, đứng trước quan tài, tay khẽ đặt lên nắp quan tài rất nặng.
Lý phu nhân, ngươi nếu thật có oan khuất thì hãy nói cùng ta, ta, ta bất cứ giá nào cũng...
Câu tam lúng túng: “Khái, ý ta là ta không có hại người. Dù là trộm mộ, ta cũng không đạp lên thi thể của mộ chủ, bị các ngươi nhốt bên trong mấy canh giờ, ta vẫn bám ở nắp quan tài, ngay cả lúc cưa quan tài, ta cũng chỉ đem nàng kia khe khẽ dịch một chút, ta dám cam đoan, nếu giờ các ngươi mở lại quan tài, thì lúc trước ra sao bây giờ thế đó.”
Lão Bạch nhìn con mắt của Câu tam, không biết sao lại cảm thấy mấy lời này có thể tin được. Nguyên lai tiếng chi chi dát dát không phải là quỷ ngữ của Mai Thanh, mà là người này đang cưa quan tài. Liếc mắt nhìn miếng gỗ nhỏ trên mặt đất, lão Bạch nghi hoặc nói: “Cái lỗ nhỏ như vậy sao ngươi chui ra được?”
“Súc Cốt đại pháp a, là tổ truyền của nhà ta đó.” Câu tam vẻ mặt tự hào.
Lão Bạch rất có xung động muốn giúp người này cắm một lá cờ sau lưng trên đó có bốn chữ lớn —— ta biết súc cốt.
“Uy, cần nói ta đã nói xong, giải dược đâu?” Câu tam hướng lão Bạch giơ tay.
“Ta không có đáp ứng là sẽ cho ngươi a.” Lão Bạch lộ ra hàm răng chỉnh tề.
Câu tam trừng to mắt, không chút suy nghĩ đưa tay ra một quyền. Lão Bạch nhất thời không chuẩn bị, trúng ngay giữa mặt.
Hít một hơi, lão Bạch vất vả ôm mắt trái, sau đó nheo mắt phải còn lại: “Biết giờ ta đang nghĩ gì không?”
“Dù có giải dược cũng không cho ta nữa.”
“Rất tốt.”
“Đại hiệp!”
“Nữa cũng vô dụng.”
“...”
*****************************
[1] hóa công lực và giết người cả hai đều không chút sai sót