Sinh Ý Nhân

Chương 18 : Đào hoa phô kinh hồn (lục)

Ngày đăng: 00:35 22/04/20


Lão Bạch nói, đương nhiên chỉ là nhất thời giận mà nói. Không biết vì sao, đối mặt với Câu tam, y tựa hồ theo bản năng thả lỏng, có lẽ là do tối nay quá mức yên tĩnh, cũng có lẽ tất cả kinh nghiệm trước đây đã bị hoảng loạn và sợ hãi làm rớt mất, lão Bạch lúc này, thoải mái mà tự tại.



“Được rồi,” lão Bạch buồn cười nhìn thấy vẻ mặt khóc tang của Câu tam, “Giúp ta một chuyện, giải dược cho ngươi.” Vừa nháo một trận, khiến lão Bạch đột nhiên nghĩ, phá án y làm không được, nhưng hù dọa hù dọa kẻ trong lòng có quỷ, y ngược lại có thể thử một lần.



“Giúp cái gì?” Câu tam nheo mắt lại, cảnh giác nói.



“Sẽ không rơi đầu, thế nhưng cụ thể phải chờ ta ngày mai nghĩ cho tốt đã rồi nói mới cho ngươi.” Lão Bạch trầm ngâm nói, lại nhìn thấy đôi mắt nghi hoặc của Câu tam thì bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác, “Chậm đã! Ngươi lúc nào thì đến Lý phủ?”



“Có ý gì?” Câu tam theo bản năng lui về sau một chút.



“Ngươi thực sự... Chưa từng giết người?” Lão Bạch từng bước ép sát.



Câu tam nhìn lão Bạch một lát, lửa trong mắt đột nhiên tắt mất, chỉ thấy hắn khe khẽ ‘thiết’ một tiếng, nói: “Ngươi tin hay không liên quan gì đến ta, tùy ngươi.”



Lão Bạch lựa chọn tin. Y tin vào con mắt nhìn người đã tôi luyện nhiều năm của mình, con ngươi của Câu tam, đủ sạch.



“Thành, chờ hung thủ sát hại Lý phu nhân đền tội, ta sẽ cho ngươi giải dược.” Lão Bạch hứa hẹn nói.



Câu tam nghe vậy lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, “Nàng không phải là tự sát sao?”



“A?” Lần này đến phiên lão Bạch kinh ngạc.



Câu tam nói: “Đêm đó bị ta chọn trúng vốn là phòng của nàng, vốn định chờ nàng ngủ xong thì ra tay, ai biết ta ở trên nóc phòng nằm bò cả nửa ngày, thấy nàng trước tiên là ho khan không dứt, nôn ra một đống máu lớn, cuối cùng rút chủy thủ để dưới gối đầu ra tự vẫn.”



Đối mặt với lời nói rõ ràng của Câu tam, lão Bạch chớp mắt mấy cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.



Câu tam thấy thế, hỏi: “Vậy hiện tại, ngươi dự định thế nào?”



“Nàng vì sao lại tự sát chứ...” Lão Bạch nhăn lại đôi mày, thì thào tự nói.



“Có lẽ là sống khổ cực quá chăng,” Câu tam dường như đang hồi ức lại, nói, “Ta xem nàng bệnh rất nguy kịch rồi, coi như không tự sát, e cũng không sống được lâu.”



“Vậy cũng hơn là tự sát a.” Lão Bạch thở dài.



“Không hẳn vậy,” Câu tam bĩu môi lên, “Bệnh chết cũng là chết, nhưng nếu đi như thế này, có lẽ sẽ lưu được trong lòng người ở lại chút vết tích, hoặc có thể, nàng muốn dùng cách này để khiến người bên cạnh chú ý đến.”



“Là sao?” Lão Bạch cảm thấy hắn có ý khác.



Câu tam khẽ liếm đôi môi khô khốc một cái, mới nói: “Ta cũng chỉ là suy đoán lung tung, không biết có nên nói ra không a. Lúc nãy ta ở trong quan tài thì, phát hiện nàng kia môi biến thành màu đen còn móng tay thì ám tím, cứ như là trúng độc.”


“Nga, không quan hệ, ngươi cứ từ từ.” Lý Chuy hữu lễ nói, sau đó kiên trì chờ ngoài cửa.



Lão Bạch quay đầu lại, không hề chuyển mắt nhìn Câu tam. Người sau bởi vì không rõ, rất hồn nhiên mở to mắt nhìn. Lão Bạch bất đắc dĩ, đàng phải hạ giọng nói: “Lát nữa ta nên giới thiệu ngươi với Lý đại hiệp thế nào đây? Hả?”



Câu tam bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nhảy xuống giường luống cuống tay chân mặc lại trang phục hắc y hắc khố, sau đó trong lúc lão Bạch còn chưa kịp phản ứng thì đã xẹt xuống dưới gầm giường. Tốc độ cực nhanh, quả thực là điện quang hỏa thạch. Lão Bạch theo bản năng lấy tay đo thử chiều rộng dưới đáy giường, chỉ rộng một bàn tay mà thôi. Lúc này từ bên ngoài nhìn lại, phía trong một mảnh tối om, không lộ ra nửa điểm sơ hở.



Lão Bạch ở trong lòng cảm khái một chút, đạo mộ thánh thủ quả không phải là hư danh. Sau, cũng vội vàng y phục chỉnh tề, lúc này mới để Lý Chuy tiến vào.



Lý Chuy dường như không nghỉ ngơi đủ, hơi có vẻ mệt mỏi. Nhưng vẫn cùng với lão Bạch hữu lễ hàn huyên: “Bạch huynh đêm qua ngủ có ngon giấc không?”



“Rất tốt, làm phiền Lý đại hiệp quan tâm.” Lão Bạch khách khí cười cười.



“Thực sự?” Lý Chuy mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi, “Bạch đại hiệp mắt của ngươi...”



“Ân?” Lão Bạch chớp mắt mấy cái, bị một trận hơi hơi đau nhức mới nhớ tới cái thiết quyền mà ngày hôm qua Câu tam đánh ra. Phải rồi, giờ khẳng định là y chang như bát mặc sơn thủy (mực tàu) rồi.



“Bạch huynh?”



“Nga, nửa đêm dậy ra ngoài không nhìn rõ, không cẩn thận đánh lên cửa.” Lão Bạch lung tung biện lý do. Y cũng không thể nói là bị tên chui ra từ trong quan tài của phu nhân ngươi làm được.



Cũng may Lý Chuy bụng đầy tâm sự, không rảnh tự hỏi vì sao đụng vào cửa mà máu ứ lại có thể chỉnh tề tròn trịa như vậy.



“Bạch huynh, ba ngày sau Thanh nhi xuống mồ rồi, không biết chuyện hung thủ...” Lý Chuy biến tướng thúc giục rất uyển chuyển, cũng rất hàm súc.



Lão Bạch trầm ngâm chốc lát, bình tĩnh nhìn về phía Lý Chuy: “Về chuyện lệnh phu nhân bị hại, ta nghĩ đa biết được đại khái rồi. Bất quá nếu muốn bắt được hung thủ, còn cần Lý đại hiệp hỗ trợ.”



Lý Chuy nghe vậy lập tức nói: “Chỉ cần có thể bắt được hung thủ, muốn tại hạ làm gì đều được.”



Lão Bạch cười cười hài lòng, sau ghé sát vào Lý Chuy, cùng với đối phương thì thầm một phen.



Sau khi nghe xong, Lý Chuy có chút do dự: “Như vậy... Có thể?”



Lão Bạch gật đầu, cho Lý Chuy một biểu tình xin hãy yên tâm, sau đó trịnh trọng nói: “Bất quá, vô luận ngươi ở sau thấy cái gì, cũng không được lên tiếng. Cho dù là tên hung thủ kia có xuất hiện đi nữa.”



“Đây là vì sao?” Lý Chuy không giải thích được.



Lão Bạch cắn môi một cái, mới lên tiếng nói: “Lý đại hiệp, không muốn nhìn rõ mỗi người trong sơn trang này sao? Chỉ e không phải là hung thủ, nhưng cũng không thích hợp để ở bên người. Người nào thật tình người nào giả ý, còn đại phu nhân thật ra có cùng hắn tư thông hay không, ta nghĩ chỉ qua ngày mai, tất cả đều sẽ rõ ràng.”



Đôi mày rậm của Lý Chuy nhăn thành núi, cuối cùng nghiêm túc gật đầu: “Hảo, tất cả dựa vào Bạch đại hiệp.”