Sinh Ý Nhân

Chương 31 : Giang Nam yên vũ Liêu Bắc tuyết (tứ)

Ngày đăng: 00:35 22/04/20


Từ Giang Nam đến Liêu Bắc không phải đoạn đường ngắn, lão Bạch đi thuyền trước, tiếp đó ngồi xe ngựa, xương cốt sắp bị lắc rụng rồi.



Lữ đồ chậm chạp rất buồn chán, lão Bạch liền móc ra hai quyển sách nhỏ tỉ mỉ nghiên cứu. Quả thực như Vi Lợi Đồ nói, hai loại công phu này phối hợp hỗ trợ lẫn nhau cực kỳ thích hợp, Hải Vân túng cần phải vận chuyển khí tức, vừa vặn là thứ Thích Tâm quyết dạy, mà Thích Tâm quyết truy cầu chính là nội tức chí thanh chí thuần, vất bỏ hết những khí không sạch sẽ trên đời để siêu thoát cảnh giới, rất phù hợp với mục đích mà Hải Vân túng chung cực truy cầu là thoát hạ nhục thể vũ hóa thành tiên.



Nhìn thì thấy rất minh bạch, bất quá luyện đúng là rất lao lực. Phỏng theo hình dạng của Thất Tịnh đại sư lúc nhập thiền mà ngồi xếp bằng, nín thở ngưng thần, lão Bạch trước theo như nhập môn tâm pháp trên bí kíp để khí tức chạy khắp toàn thân… Được rồi, vấn đề xuất hiện, ai có thể nói cho y biết khí tức trong thân thể nằm ở chỗ nào a!



Dọc đường đi lão Bạch dày vò như thế nhiều lần, nhưng cuối cùng Thích Tâm quyết vẫn vững vàng như một khối dùng để triển lãm. Cuối cùng lão Bạch quyết định buông tha. Đều nói luyện võ cần có ngộ tính, nghĩ tới y khả năng là thuộc loại gỗ mục rồi.



Từ bỏ luyện công, lão Bạch chỉ có thể dựa vào xe ngựa nghĩ chuyện linh tinh để giết thời gian. Như Ngôn Thị Phi cầu hôn Nhược Nghênh Hạ cầu hôn có thuận lợi hay không, Y Bối Kỳ một mình ở trên núi sống có tốt hay không. À đúng, còn có chuyện Ngôn Thị Phi nói trước lúc y rời đi.



【 Gần đây trên giang hồ có người đang hỏi thăm ngươi, không trương dương nhưng phạm vi rất rộng, phỏng chừng là ở Bạch gia trấn tìm không được… Cụ thể là người phương nào ta vẫn chưa rõ lắm, dù sao ngươi cũng phải để tâm. 】



Là ai chứ? Lão Bạch đem những người quen biết nghĩ một lượt, rất ít, khả năng cũng không lớn. Y cảm thấy Ngôn Thị Phi có chút lo lắng quá, người trên giang hồ muốn tìm lão Bạch rất nhiều, đơn giản chỉ là việc buôn bán nha, phỏng chừng người này tương đối cấp bách, ở Bạch gia trấn không đợi được mình, đành như con ruồi không đầu ở trong giang hồ tìm kiếm.



Thở dài, lão Bạch ở dưới đáy lòng đối với vị nhân huynh không biết tên này chân thành áy náy. E là trong khoảng thời gian ngắn, y không nghĩ đến việc buôn bán nữa. Trước đây làm ăn là vì kiếm tiền nuôi gia đình, nói rõ hơn, y chính là thích nhìn hai người kia vừa thấy ngân phiếu thì la hét cuối cùng cũng được ăn thịt. Mà hiện tại, đương nhiên không có tâm tư đó.



Một đường về hướng Bắc, nhiệt độ rất có quy luật mà giảm dần. Lão Bạch trước mặc bạc sam (áo mỏng), sau đổi thành hậu sam, tiếp theo thì biến thành áo bông, tới gần Bạch gia trấn thì lại khoác thêm một cái tiểu miên khảm kiên[1]. Một đường che lại, cho đến khi thùy dương nhỏ dài biến thành mấy vại dưa chua nặng trịch, Bạch gia sơn cuối cùng cũng hiện ra trước mắt lão Bạch.



Cả người mệt mỏi nhìn thấy Bạch gia sơn một màu trắng bạc thì chớp mắt tiêu thật không còn, lão Bạch gần như là chạy thẳng một mạch lên núi, còn ở trên tuyết trượt hai lần. Chờ thấy được phiến cửa gỗ cũ kỹ tang thương luôn ở đó từ năm này sang tháng khác, lão Bạch thật hận không thể nhào tới.



“Y bà nương, ta đã trở về!” Đẩy cửa một cái, lão Bạch hô thật lớn. Chim sẻ trên nhánh cây cũng kinh hoảng, đập cánh phành phạch mà bay đi mất.



Nhưng lão Bạch không chờ được lời đáp lại. Tưởng Y Bối Kỳ mất mặt đang trốn ở trong phòng, lão Bạch lại bước nhanh tới trước cửa phòng nàng, kết quả vừa mới gõ một chút, cửa đã kẹt một tiếng mở ra rồi. Không có, đồ đạc chăn chiếu còn ở, chỉ là cửa tủ mở ra, bên trong trống rỗng. Y phục, đồ trang sức, son phấn, tất cả  những gì có thể xưng là đồ tế nhuyễn, cũng biến mất. Lão Bạch cố đấu tranh mà chạy tới luyện dược phòng, ngoại trừ mấy mấy cái chai chai lọ lọ hoặc gần hết hoặc đã hết sạch ra, không còn gì nữa.


Không nghĩ tới Ôn Thiển gần như là lập tức xua tay: “Không không không, tại hạ chỉ muốn thừa dịp trời đông giá rét không có chuyện gì làm thì tìm một chỗ để tịnh tâm luyện công, lần trước tới đã thấy nơi này rất thích hợp, tuyệt đối không phải muốn cướp đoạt việc bán dược liệu của huynh đài.”



“Bán dược liệu?” Lão Bạch có chút không hiểu.



“Ách, huynh đài không phải bán dược tài sao,” Ôn Thiển khẽ nhíu mày, “Trước thấy huynh đài đối với việc bảo tồn Đống Liên kia tinh thông như vậy, còn tưởng huynh đài làm nghề này chứ, bất quá nếu không phải bán dược tài, vì sao phải thường ngụ ở nơi thâm sơn này chứ?”



Vấn đề của Ôn Thiển kỳ thực không có vấn đề, nhưng lão Bạch vẫn bị vấn đề khiến cho đầu óc sắp có vấn đề. Quấn quýt hơn nữa ngày, thẳng đến khi sờ cằm vì trầm tư suy nghĩ, lão Bạch mới rốt cục phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào —— y lúc này không có dịch dung a!



Thảo nào, y đã nói Ôn Thiển thấy ân nhân cứu mạng trước đây sao nửa điểm thân thiết cũng không có, cảm tình trong mắt hắn mình bất quá chỉ là một người sống trên núi có ân với cành liên kia thôi.



“Huynh đài...” Thấy đối phương chậm chạp không nói lời nào, Ôn Thiển hơi nghi hoặc mà gọi khẽ.



“Muốn nhanh chóng đem Thiển Thương kiếm luyện hảo để đối phó với Cố Thiên Nhất đúng không.” Lão Bạch hơi hơi ngửa đầu, thẳng tắp nhìn về phía Ôn Thiển.



Người sau không có trả lời, chỉ là nguy hiểm nheo mắt lại.



Lão Bạch nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng bỏ ý niệm thừa nước đục thả câu trong đầu, lộ ra một nụ cười thiện ý khiết lương vô hại, nói: “Ôn hiền đệ, ta là lão Bạch a, đương nhiên theo tập quán của ngươi gọi là lão Bạch huynh cũng được…”



***************************



[1] tiểu miên khảm kiên: áo ngoài, ko có tay áo, làm bằng vải bông



[2] tịch bát chúc: thứ cháo nấu từ nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen, ăn vào ngày mùng tám tháng chạp (ngày tịch bát)