Sinh Ý Nhân

Chương 37 : Song sinh hoa (tam)

Ngày đăng: 00:35 22/04/20


Tháo giả diện xuống không dễ như mang nó lên, nhất là trong trường hợp không có dược vật giúp đỡ. Lão Bạch gần như phải đem vùng bên tai nhéo đến đỏ rần mới khiến cho giả diện ở đó nhăn lên, sau đó y dè dặt đem diện cụ kéo xuống, lại thập phần yêu quý mà vuốt phẳng nhét vào trong lòng, làm xong tất cả, lão Bạch mới lần nữa ngẩng đầu.



“Bách nhị thiếu gia, ngươi thỏa mãn rồi chưa?”



Bách Hiên hơi nheo mắt lại, cơ hồ đem lão Bạch quan sát một cái từ đầu tới chân, cuối cùng ánh mắt của nam nhân dừng lại trên khuôn mặt trong suốt kia, hồi lâu không nói gì. Bách Hiên đã nghĩ qua vô số mặt thật của lão Bạch, nhưng không có loại nào giống như khuôn mặt trước mắt này. Đó không phải là khuôn mặt của một người làm ăn nên có, bởi nó quá sạch sẽ, nhất là đôi mắt, trong suốt thấy đáy.



Bách Hiên chậm chạp không nói khiến lão Bạch cảm thấy áp lực gấp bội, sợ đối phương lại nảy ra chủ ý ác độc gì: “Này, sao không nói gì nữa? Ta nói ngươi biết đây là mặt thật rồi, ngươi còn muốn xé ta cùng ngươi liều mạng.”



“Không xé, giờ đổi biện pháp khác.” Bách Hiên nói xong, lấy tốc độ sét đánh nghiêng người tới bên mặt lão Bạch —— liếm.



Lão Bạch mở mắt trừng trừng, ngay cả lau cũng quên mất. Y đời này —— đương nhiên là chỉ tính tới hiện tại —— tổng cộng chỉ bị liếm qua hai lần, lần đầu tiên là Nhị Hoàng mà Bạch gia trà phô nuôi, lần thứ hai, đương nhiên chính là vị trước mắt này.



Không nghĩ tới Bách nhị thiếu gia vừa làm trò bỉ ổi xong chưa kịp đem miệng ngậm lại, đã nhíu mày mạnh mẽ phi liền ba tiếng: “Phi phi phi, đây là cái vị gì thế?”



Giờ đến phiên lão Bạch nở rộ dáng cười: “Đan tham cẩu kỷ hạ cô thảo, tuyết liên tàng cáp bách nê đan, trú nhan nộn da không thể thiếu, tư âm tráng dương nhược đẳng nhàn. Dược cao để dịch dung này so với cống dược của hoàng thân quý tộc còn quý hơn, Bách trang chủ, ngươi kiếm được tiện nghi rồi đó, mừng thầm đi.”



(*) mấy thứ trên đều là các vị thuốc hết



“Chậc, nghe như quảng cáo, cho ngươi cái la chắc ngươi làm trò được rồi đó.” Bách Hiên ngả ngớn nhéo nhéo cằm lão Bạch, chậm rãi nheo mắt lại, “Đừng có khua môi múa mép với ta.”



Xem sắc mặt, lão Bạch biết Bách Hiên mất hứng rồi. Loại tâm tình chuyển biến này đúng là không có gì báo trước cả, cứ như trời tháng sáu đang hảo hảo đột nhiên ào xuống một trận mưa, đột ngột đến mức không hiểu được. Từ trước lão Bạch đã biết vẻ mặt của hài tử này có thể thay đổi bất thường, giờ xem ra trong đó còn có thêm phần của một vị trang chủ nữa.



“Lão Bạch,” Bách Hiên đột nhiên ngáp lớn một cái, “Ta buồn ngủ.”



Bầu không khí buộc chặt tức khắc bị đánh tan.



Lão Bạch lấy lại tinh thần, kéo cái chăn mỏng được chuẩn bị trước ở trong xe ngựa ném lên người Bách Hiên, sau đó tức giận đưa lưng về phía hắn rồi nằm xuống lần nữa: “Vậy thì nhanh ngủ. Nửa đêm nửa hôm nếu không tại ngươi, giờ ta đã làm giấc mộng thứ năm rồi cũng nên.”



Bách Hiên nghe lời nằm xuống, đáng ngạc nhiên chính là hắn không độc chiếm lấy chăn, mà đem hơn phân nửa phủi xuống cho lão Bạch, còn chưa đủ, lại đem góc chăn bên phía lão Bạch tỉ mỉ dịch lại. Làm xong tất cả, hắn mới cọ qua đó đem đầu để lên lưng lão Bạch, cười rần rật: “Giấc mộng thứ năm? Ăn lê vẫn chưa đủ a…”



Lão Bạch đại quẫn, lý trí nói y biết Bách Hiên không thể nào biết được nội dung giấc mơ của mình, nhưng nghe ngữ khí của nam nhân thì rõ ràng là biết rất rõ. Càng nghĩ càng không rõ, cuối cùng lão Bạch không cam lòng mà nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Yêu quái.”



Bách Hiên trả lời bằng cách dùng hai tay ôm lấy y, sau đó cả người đều dán qua đây.



“Này...”




Phùng mụ thở sâu: “Năm ngoái thân thể đại thiếu gia hơi khá lên một tí thì liền rời khỏi trang, kết quả bị nhị thiếu gia bắt về không cho đi đâu nữa. Nếu không phải là giam, thì cũng coi là giam lỏng. Hiện giờ đại thiếu gia chỉ có thể ở viện bên kia hoạt động, mấy người bọn ta muốn qua đó cũng không dễ dàng.”



Năm ngoái, chẳng phải là lúc hắn nhờ mình đi tìm Ôn Thiển sao? Chẳng trách hắn nói không còn nhiều thời gian nữa…



Mọi chuyện càng lúc càng rõ, lão Bạch đột nhiên muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Bởi y có dự cảm mình đang làm một chuyện rất khủng bố, không rõ là đáng sợ chỗ nào, nhưng hình như ở đâu cũng không đúng. Y không muốn làm nữa, y không muốn làm!



Ban đêm, Cẩn Hiên các.



Lão Bạch hướng về ngọn đèn cạn dầu, gác đêm. Y dường như không cảm giác được thời gian trôi qua, cố chấp chờ.



Cửa kẹt một tiếng mở ra, Bách Hiên cuối cùng cũng xuất hiện.



Hắn tựa hồ tâm tình không tệ, khóe miệng cong lên bước vào cửa. Nhưng vừa nhìn thấy lão Bạch thì có chút kinh ngạc: “Còn chưa ngủ?”



Lão Bạch đem bấc đèn gẩy gẩy, trong phòng bỗng nhiên sáng trưng lên: “Ta đang chờ ngươi.”



Bách Hiên tới trước bàn ngồi xuống, thiêu mi lộ vẻ hứng thú: “Chờ ta? Trước ở trong xe ngựa, một đêm ngươi có thể đạp ta tới bốn lần ấy chứ.”



Lão Bạch không để ý đến lời trêu chọc của đối phương, nhếch môi, chậm rãi lắc đầu: “Diện cụ ta không thể làm được.”



Bách Hiên nheo mắt lại: “Ngươi nói lại lần nữa.”



Lão Bạch chống lại ánh mắt hắn, không chút lùi bước: “Không muốn làm, cũng không thể làm.”



“Lý do.” Bách Hiên cư nhiên không hề giận tím mặt.



“Ngươi mang khuôn mặt Ôn Thiển đi gạt Bách Cẩn, với ngươi, với Bách Cẩn, với Ôn Thiển, đều không công bằng.”



“… Ngươi nghĩ tới thứ gì rồi?”



Lão Bạch lảng tránh ánh mắt hắn, có chút gian nan nói: “Ngươi không muốn để ta biết. Ta cũng nghĩ mình không đoán trúng hoàn toàn, nhưng…”



“Vậy ta cho ngươi biết chân tướng.” Bách Hiên đột nhiên vươn tay, chuyển mặt lão Bạch qua, mắt lấp lánh, “Ca ca ta nhiều lắm chỉ sống được thêm nửa năm thôi.”