Sinh Ý Nhân
Chương 38 : Song sinh hoa (tứ)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Vừa nghe thấy Bách Cẩn chỉ còn nửa năm thọ mệnh, lão Bạch đầu óc trống rỗng, suy nghĩ đầu tiên của y chính là Bách Hiên làm sao bây giờ. Bất tri bất giác, lão Bạch dường như đã đem nam nhân trước mắt xem như đệ đệ mình, vì cái gì mà mặc hắn làm nũng, vì cái gì mà không giận được hắn, còn không phải vì hắn cũng giống mình, thích một nam nhân sao.
Đến giờ, đây là người đầu tiên cũng mắc chứng bệnh này mà lão Bạch gặp phải.
“Sao, choáng váng?” Bách Hiên yêu diễm cười, “Lúc ta mới nghe lang trung nói, còn cho là mình không sống nổi nữa. So với chờ chết không bằng để ta tự tay giết, sau đó kết thúc theo hắn.”
“Là vì… ngươi hạ độc sao?” Lão Bạch chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.
“Độc ta hạ đã sớm giải rồi, lần này là tự hắn phục, tra không được là độc gì, chỉ biết kinh mạch ngày càng tổn hại, ta thúc thủ vô sách.” Bách Hiên vẫn cười, cười đến nước mắt lách tách rơi xuống mặt bàn tạo thành một mảng ướt đẫm.
Lão Bạch đứng dậy đi qua, đem đầu Bách Hiên khẽ kéo vào lòng mình, yếu ớt thở dài: “Dịch dung rồi thì sao chứ?”
“Có thể khiến hắn vui vẻ.” Bách Hiên kiên trì, trẻ con không hiểu nổi.
Ôn nhu vuốt vuốt tóc nam nhân: “Thả hắn, hắn sẽ càng vui vẻ.”
Cái đầu trong lòng liên tục lắc: “Ta sống không nổi. Không có hắn không được.”
Còn biết nói gì đây? Lão Bạch nhìn cái bóng bị kéo dài trên mặt đất, lần đầu tiên cảm thấy chúng hắc ám như thế.
Một ngày sau, diện bì để dịch dung hoàn thành. Lão Bạch để Bách Hiên ngồi trên băng ghế, sau đó nhẹ nhàng đem giả diện đặt lên mặt nam nhân, tỉ mỉ dán lên. Sau đó là bắt đầu công đoạn cuối cùng quan trọng nhất, miêu ngũ quan. Tựa như điểm mắt cho rồng, chỉ có miêu vài nét bút cuối cùng, dịch dung mới có thể lấy giả tráo thật được.
Quyển trục treo ở trên tường, nhưng lão Bạch không hề xem. Y chỉ cần hơi hơi nhắm mắt lại, nhất tần nhất tiếu của Ôn Thiển đã hiện lên rõ ràng, bất tri bất giác, nguyên lai đã khắc sâu trong tâm trí.
Bước cuối hoàn thành, lão Bạch quên cả hô hấp. Trong ánh chiều tà lúc chạng vạng, y bĩnh tĩnh nhìn Bách Hiên, giờ có lẽ nên xưng là Ôn Thiển được rồi, đột nhiên không biết nói gì cho phải.
“Được rồi chưa?”
“Ân.”
“Ngươi nhìn qua không ổn lắm.”
“Không có, ngươi tìm cái gương nhin thử một cái đi.”
Bách Hiên đang nóng ruột nên không hề chú ý tới vẻ kỳ lạ của lão Bạch, hai ba bước ở trước cái gương, lập tức phát sinh một tiếng than nhẹ: “Lão Bạch, ngươi thật là thần đó!”
Lão Bạch cười khẽ, có chút trêu chọc: “Đừng quên trả tiền.”
Bách Hiên quay đầu lại, nhìn không rõ là biểu tình gì: “Ngươi muốn đi bây giờ?”
Lão Bạch theo bản năng lắc đầu, lập tức cảm thấy có chút lúng túng: “Ở thêm mấy ngày nữa được không, ta…”
“Đương nhiên.” Bách Hiên nở nụ cười, “Ta còn chưa nghiệm thu kết quả mà.”
Không giống Ôn Thiển, Bách Hiên cười chính là sáng lạn như thế.
“Ngươi nói, Bách Cẩn thấy ta thế này sẽ phản ứng ra sao?” Bách Hiên đột nhiên hỏi một vấn đề sớm nên nghĩ đến, lại bị người khác tận lực quên đi.
“Nhưng mà ta không làm tổn thương ngươi nha. Còn ngươi miệng nói yêu ta lại hạ độc ta, chuyện này tính sao.”
“Hạ độc là vì đoạt vị trí trang chủ, nắm vị trí này là để có được ngươi.”
“Đống Liên là ngươi nhờ Ôn Thiển tìm?”
“Phải.”
“Nếu ngươi không nhờ hắn sẽ không làm sao?”
“...”
“Bách Hiên...”
“Ân?”
“Muốn ôm ta không?”
“Ca...”
Lão Bạch lén lút trở về. Phi lễ không nhìn, phi lễ không nghe, dừng ở đây đủ rồi.
Nói chuyện hình như cũng không phải không ổn, nhưng cũng không tính là thật tốt. Chuyện của Bách gia huynh đệ so với ma hoàn còn muốn loạn hơn, lão Bạch căn bản nghĩ không ra. Ngáp một cái, kéo chăn qua, quyết định buông tha tất cả ngủ ngon một giấc.
Sáng sớm, chiêng trống động trời, đinh tai nhức óc.
Lão Bạch bị tiếng khóc của Phùng mụ đánh thức, rõ ràng là từ xa truyền tới, nhưng thê lương như ở cạnh bên tai. Trực giác không ổn, lão Bạch cả y phục cũng chưa mặc đàng hoàng đã lập tức xuất môn. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa, đã bị không khí tràn đầy bụi khói làm cho hắt xì mấy cái, ngẩng đầu nhìn, cửa sổ đêm qua y ngồi nghe trộm đã biến thành phế tích. Khói đen cuồn cuộn, đem cả bầu trời đều nhuộm thành sắc xám.
Lòng lộp bộp một cái. Lão Bạch lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, xông qua đám nha hoàn cùng gia đinh đang loạn thành một đoàn, thẳng tắp chạy tới trước cửa phòng. Không, giờ đã không thể xưng là phòng được rồi. Xà nhà sập xuống, mái ngói lật úp, mặt đất khô cằn, trước mắt tĩnh mịch.
“Ai phóng hỏa? Người đâu, đại thiếu gia nhị thiếu gia của các người đâu rồi!” Nắm một nha hoàn gần nhất, lão Bạch gần như rống lên mà hỏi.
Nha hoàn khóc không thành tiếng, cuối cũng không nói được lời nào.
Thẳng đến rất lâu sau này, lão Bạch vẫn nhớ kỹ tình cảnh lúc mọi người cùng nhau mang thi thể của Bách Cẩn và Bách Hiên ra khỏi phế tích. Căn bản không nhìn ra ai là ai, chỉ biết bọn họ đến chết vẫn chăm chú ôm cùng một chỗ, a, cũng có thể nói là chỉ một phía ôm lấy, nói chung là có thể tách ra, nhưng không ai đem hai người bọn họ tách rời nhau cả.
Mộ là hợp táng, ở ngay ngọn núi phía sau sơn trang nơi mà Bách gia đời đời đều nằm lại. Một nấm mồ, một bia mộ, một đóa hoa. Bông hoa kia là loài hoa đặc biệt trên núi, trên một hoa hành nở hai đóa, sắc vàng nhàn nhạt, điềm tĩnh lại ấm áp. Phùng mụ bảo nó gọi là song sinh hoa, khi còn bé Bách Cẩn thích nhất đem nó dỗ đệ đệ.
Một hồi đại hỏa, chết hai mạng người, lão Bạch cố ý để quan phủ phái người điều tra. Kết luận lại là người trong phòng tự mình châm lửa. Cụ thể là ai không nói rõ được, theo thăm dò hiện trường thì lửa cháy trong phòng trước tiên, nhất là giường, cháy rất dữ như có chất dẫn cháy, mà mấy hôm trước có hạ nhân nhìn thấy Bách Cẩn lén lút ở trù phòng, sau đó trù phòng mất một lọ mỡ heo.
Nha dịch đi, lão Bạch ngồi trước mộ một ngày một đêm.
Lặng lẽ khóc.
Ban đêm gió núi thật lạnh, ban đêm sơn gian thật trống trải, ban đêm vắng vẻ có thể nghe thấy tiếng nói đặc biệt dễ nghe của Bách Hiên ——【Đừng nhìn ta như vậy a, ta còn còn chưa sống đủ mà. Cho nên ta không hy vọng hắn sẽ chết.】