Sinh Ý Nhân
Chương 4 : Bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội (tứ)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Ôn Thiển đã thủ ở trong miếu tận bảy ngày rồi.
Đây là con đường mà muốn đến Thúy Bách sơn trang thì nhất định phải đi qua. Bảy ngày gần đây, Ôn Thiển ôm kiếm của mình nhìn ở đây động như trẩy hội, nghênh lai tống vãng, từng đám lại từng đám giang hồ người ngựa tuy không tính là bao la vạn tượng nhưng cũng đủ để người ta tiếp không nổi.
Hắn gặp được Thất Tịnh đại sư của Đạt Ma viện, may là nhìn tướng hắn nên khoan hồng chỉ làm một cao đức cử chỉ là đem đống rơm rạ sạch sẽ tặng cho đám tiểu phái hậu bối vẫn luôn càn quấy, tuy rằng ngày thứ hai đám hậu bối đều đau đầu khó chịu buồn nôn rất giống bệnh trạng của người trúng phải Đạt Ma nhất thức.
Hắn cũng gặp được…cỗ kiệu của Ngọc Nữ chưởng môn Tiên Tố phái, cao nhân dưới sự thủ vệ của chúng nữ hiệp mà ở trong kiệu qua suốt một đêm, lúc mà đám phong lưu thiếu hiệp vô cùng sôi sục không hiểu sao lại chết bất đắc kỳ tử xong, một chút hiếu kì của Ôn Thiển vốn cũng không mấy hứng thú, lập tức như đèn hết dầu, triệt để tiêu tan. Cho nên chưởng môn Tiên Tố phái có xứng với danh tiếng của nàng hay không, Ôn Thiển không thể kiểm chứng được.
Hắn còn gặp được người cùng Bách gia đại công tử có hôn ước là nhị cô nương của Nam Cung gia Nam Cung Thu Nhược, độc hành đao Yến Lãng, Nhất Nhị Tam thiếu gia của Đường môn cùng với thất thất bát bát giang hồ khách biết tên không biết mặt hoặc biết mặt không biết tên hoặc mặt tên đều xa lạ.
Nhưng chỉ duy có người hắn chờ là không đến.
Năm sáu mươi tuổi, mắt tam giác rũ xuống, thân hình lom khom, râu mép như sơn dương và giọng nói khàn khàn. Đây là bề ngoài lão Bạch mà Bách Cẩn vẽ cho hắn, nhưng mà liên tiếp bảy ngày, đừng nói là toàn bộ đặc điểm đều phù hợp, dù là kẻ khả nghi có hai điểm giống thế cũng không có gặp.
Ôn Thiển nghĩ, có lẽ nào lão Bạch căn bản sẽ không đến ngôi miếu đổ nát này để nghỉ chân, có lẽ nào lão Bạch ngựa cũng không dừng người cũng không ngủ ba chân bốn cẳng mà chạy qua khỏi phiến rừng này, nhưng mà chỉ cần có tiếng vó ngựa xa xa vọng lại, hắn đã lập tức nhảy lên cây nhìn những vị khách từ xa đến, mà đám khách đó không ai ngoại lệ, tất cả đều vào ngôi miếu nát này nghỉ chân.
Thoát khỏi Bán tiên nhi sư huynh, Ôn Thiển đi ra cửa miếu liền nhẹ nhàng xoay người lên ngựa. Liệt mã (con ngựa mạnh mẽ) bị vây bảy ngày từ lâu đã không kiềm chế được, Ôn Thiển mới dùng chân nhẹ nhàng đánh vào hai bên bụng nó một cái, ngựa đã như tiễn rời khỏi cung chạy như bay.
Miếu nát một chặn đứng nhân, Ôn Thiển quyết định ở đâu đó trong Thúy Bách sơn trang ôm cây đợi thỏ tiếp. Hắn có dự cảm, vụ làm ăn này có thành hay không, toàn bộ phải xem cơ hội cuối cùng đã.
Gió vù vù từ bên người xẹt qua, hơi thở ra đã biến thành một đám bạch sắc có thể mơ hồ thấy được.
Sắp bắt đầu mùa đông rồi, Ôn Thiển nghĩ, nếu kiểm lại việc làm ăn một năm qua, cái kết của vụ lão Bạch thật có thể xem là đáng ghét nhất.
********************
[1] đại cô nương lên kiệu: ý nói là lần đầu tiên biết đến
[2] Tì Hưu: Một loại thú trong sách cổ, hình dạng thế này này