Sinh Ý Nhân
Chương 5 : Bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội (ngũ)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Đoàn người lão Bạch đến Thúy Bách sơn trang là buổi trưa ngày mùng chín tháng chín. Ngoại ô Thúy Bách sơn trang, ở ngoài trang có một vài cánh rừng nhỏ thưa thớt, mã xa của lão Bạch chính là dừng ở đây. Bạch sự yến (tiệc tang) đều là lúc chạng vạng xong mới làm, vậy nên vẫn còn thời gian để ba người bọn hắn hảo hảo chỉnh sửa lại một phen.
Chu Tiểu Thôn đã đói đến mức da ngực dính với da lưng, nhìn những vật liệu dịch dung này lại thần người ra. Trắng trắng là bánh bao thơm ngon, đen đen dính dính lại một đống thì giống như cháo mè, ngay cả than mộc để vẽ mi vẽ mắt cũng nhìn thành dưa muối ăn với cơm.
Lão Bạch vốn muốn cho Chu Tiểu Thôn tự mình thu xếp, nhưng thấy được nhãn thần của thằng nhóc kia, vô thức lại nuốt nuốt nước bọt. Mấy vật liệu này bất kể là cái nào, vào bụng đều là thứ lấy mạng người hết.
Bất đắc dĩ, lão Bạch thở dài, trước tiên ở trên mặt Chu Tiểu Thôn loay hoay một lúc.
“Ngươi là chết đói quỷ đầu thai a, dọc đường đi bánh bao đều cho ngươi ăn.” Lão Bạch hiếm có mà trách cứ tiểu hài nhi một lần từ phế phủ, thật sự là dọc theo đường đi cứ gặm bánh ngô khô gặm đến mức răng đau mặt đau lòng cũng đau.
“Ta cũng đâu có muốn, là đói mà.” Chu Tiểu Thôn ủy khuất lẩm bẩm, cúi đầu nhìn tay chân mình chẳng biết từ lúc nào đã dài quá, thần tình rõ ràng đang nói, ngươi xem, ta không có lãng phí lương thực.
Nói xong, Chu Tiểu Thôn liếm liếm môi tự tại nhớ lại mùi vị đó. Lão Bạch đang vẽ môi cho hắn, hài tử này liếm môi một cái, bút vẽ thiếu chút nữa bị hắn cắn vào luôn.
Y Bối Kỳ một bên nhìn khẽ cười ra tiếng, sờ sờ đầu Tiểu Thôn, nói: “Con mèo con tham ăn này, lát nữa vào sơn trang là có đồ ăn ngon rồi, nhẫn nhẫn đi.”
Chu Tiểu Thôn lúc này mới yên tĩnh. Một lát sau, ngại lão Bạch quá mức thận trọng tỉ mỉ, liền đem vật liệu ôm lấy, tự mình mân mê lên.
Lão Bạch cũng vui vì được thanh nhàn, tay nghề Chu Tiểu Thôn tuy còn kém rất xa, nhưng ở trong tình cảnh hỗn loạn mà lừa lừa gạt gạt, vẫn là dư dả. Nghĩ thế, y liền xoay người dịch dung cho Y Bối Kỳ.
Sở dĩ gần đến cửa sơn trang phải dịch dung lần thứ hai, lão Bạch là có suy tính của riêng mình. Bọn họ dọc đường ba người đồng hành, tuy nói không gặp cạm bẫy gì, nhưng dù sao cũng đã từng đối mặt với nhiều khách giang hồ, vừa vào sơn trang, sẽ rất dễ khiến người khác chú ý. Không từ mà biệt, chỉ riêng vị lạc tai hồ đại hiệp kia cũng đủ cho bọn họ uống một hồ (ấm) rồi.
Lão Bạch tưởng tượng đến quang cảnh bạch sự yến phiên bản lạc tai hồ:
Bách Cẩn Bách Hiên ngồi ngay ngắn ở đường thượng, chúng giang hồ khách ngồi ngay ngắn ở đường hạ, Thất Tịnh đại sư lầm bầm liếng thoắng vãng sinh chú, chúng tăng đang than thở tung minh tiễn (tiền âm phủ), trong lúc nhất thời bên ngoài đại đường của sơn trang tinh thần mọi người cực kỳ bi ai, sóng ngầm bên trong cũng bắt đầu chuyển động...... Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn khí thế như hồng (cầu vồng), huynh đệ! Chúng ta lại gặp nhau! Nguyên lai ngươi cũng là vội tới chịu tang Bách lão trang chủ a! Lần trước quên hỏi huynh đệ họ gì tên chi, lần này nhất định phải kết giao...... Bách Cẩn cảnh giác nhìn qua, Bách Hiên chờ mong nhìn qua, mọi người nghi hoặc nhìn qua, Ôn Thiển không biết ngủ đông nơi nào đó lạnh lùng nhìn qua......
Nhận thức nhiều năm như vậy, lão Bạch đối với tên thường thi triển tráng sĩ mị nhãn này vẫn không có khả năng chống đỡ, liếc một chút, đã thấy da đầu tê dại, gió lạnh từ cột sống lủi lên.
Tách ra khỏi đường nhìn của Ngôn Thị Phi, lão Bạch cố ý chọn một vị trí lệch khỏi góc nhìn của hắn, để tránh bị sóng mắt lưu chuyển đó sát thương. Ngồi vào chỗ của mình xong, lão Bạch cùng đám hiệp khách hai bên thân mật mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc thì lại hơi chần chờ một chút, may mà phản ứng nhanh, mới có thể tự nhiên mà che dấu được.
Liên tiếp gặp hai lần, lão Bạch nghĩ chuyện cũng thật trùng hợp. Thanh niên lúc ở trong miếu hoang cũng một dạng rất là hòa khí, đối với lão Bạch đã thay đổi khuôn mặt thành một kẻ xa lạ vẫn rất thân mật gật đầu thăm hỏi.
Lúc này, lão Bạch đã thấy rõ được kiếm của thanh niên. Bởi vì lúc này vỏ kiếm không biết đã đi đâu, lộ ra thân kiếm mỏng như cánh ve, nhẹ nhàng đeo trên thắt lưng thanh niên. Lão Bạch biết có vài kiếm khách ở tình huống đặc biệt thì thích như vậy, bởi vì xuất kiếm sẽ nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, tuy rằng người dùng kiếm cũng dễ gặp nguy hiểm hơn mấy phần.
Lão Bạch dấy lên một chút hiếu kỳ, bất quá cũng không có tâm trạng để miệt mài theo đuổi. Y chỉ nghĩ kiếm của thanh niên đó thực sự rất mỏng, rất mỏng, xem chất liệu hẳn là hàn thiết (sắt lạnh), mà thân kiếm kia lại mỏng đến mức dường như ánh sáng có thể xuyên qua.
Kiếm kia nói vậy là rất sắc bén, lão Bạch nghĩ, nếu như dao trong trù phòng nhà mình cũng có thể sắc bén như thế, vậy thì ngày thường Y Bối Kỳ xắt rau gọt củ cũng sẽ bớt oán giận rất nhiều.
Giữa lúc lão Bạch đang lung tung suy tư, bên tai truyền đến thanh âm huyên náo của Ngôn Thị Phi: “Kiếm này của Ôn thiếu hiệp, thật đúng là kiếm trung cực phẩm a.”
Thanh niên hơi gật đầu, mỉm cười hữu lễ nhưng xa cách: “Đâu có, Ngôn huynh quá khen.”
Lão Bạch một miệng nước trà suýt nữa phun ra ngoài, quay đầu nhìn thanh niên thì, tiện thấy trên đầu đối phương mơ hồ bay ra một đám khói đen. Còn muốn lấy kiếm nhà người ta đi xắt rau gọt củ nữa chứ, hóa ra mình mới sắp thành củ cải trên thớt thì có.
Cảm kích đưa cho Ngôn Thị Phi một ánh mắt xong, mắt lão Bạch hạ xuống đến mức sắp dúi luôn đầu vào trong chén trà. Từ giờ trở đi y quyết định giả câm giả điếc, không vì gì khác, chỉ cầu được thuận thuận lợi lợi qua khỏi bạch sự yến này.
*******************
[1] tiếu tuấn sinh: thư sinh tuấn tú thanh nhã