Sinh Ý Nhân

Chương 51 : Nhiệt nháo cổn cổn hồng loan kiếp (cửu)

Ngày đăng: 00:35 22/04/20


Sáng sớm ngày thứ ba, Đông Tuyết phòng.



“Chính là mấy thứ này?” Lão Bạch tỉ mỉ lật xem mấy tờ giấy Y Bối Kỳ mang về, ách, kỳ thực cũng không được mấy tấm.



“Tiểu Câu còn thiếu điều lau người cho Nhâm Xung thôi.” Y Bối Kỳ sắc mặt có chút uể oải, “Đầu mối trên người hắn xác thực không nhiều lắm.”



“Tiểu Câu?” Lão Bạch mỉm cười, “Hai người ở chung cũng chưa được bao lâu nha.”



Y Bối Kỳ vi quẫn: “Hắn một tiếng tỷ kêu ngọt bao nhiêu ngươi biết không, muốn phát hỏa cũng không được.”



“Ha hả.” Lão Bạch cảm giác mình có thể tượng tượng ra cảnh đó.



“Được rồi, có thể làm ta đều đã làm xong, còn lại là của ngươi đó.” Nhịn một đêm, Y Bối Kỳ đánh liền hai cái ngáp.



“Vậy đủ rồi, chậc, rõ ràng có nhiều chỗ trước lại không để ý tới. Muốn ta nói… Di, đây là cái gì?” Lão Bạch đột nhiên chỉ vào một đám chữ trên tờ giấy.



“Không biết, nhưng đúng là rất kỳ lạ.” Y Bối Kỳ buồn bã nói, “Hắn trước khi chết nhất định là nắm mạnh lấy thứ gì, cho nên mới có ấn ký này. Vừa chết nhìn không ra, nhưng mấy ngày sau lại hiện lên.”



Lão Bạch nhíu mày: “Đây rốt cuộc là thứ gì…”



“Được rồi, Bạch đầu mục, mặc kệ ngươi muốn về phòng ngẫm nghĩ hay là chạy loạn khắp uyển, nói chung là bản cô nương buồn ngủ rồi.” Y Bối Kỳ lầm bầm đem lão Bạch đẩy ra khỏi khuê phòng đại môn.



“Chờ, chờ chút đã,” lão Bạch vội nói, “Vẫn còn chuyện không phải ngươi không được.”



Y Bối Kỳ tròng mắt đã muốn bốc hỏa, nhưng vẫn cố nén lại nghe xem lão Bạch lại có sứ mệnh thần thánh gì nữa.



“Vi Lợi Đồ đêm đó có ra ngoài, nhưng cụ thể lại không chịu nói.” Lão Bạch than nhẹ.



“Ngươi hoài nghi hắn…?”



“Không, hắn không phải hung thủ, nhưng khẳng định là biết một ít thứ chúng ta không biết,” lão Bạch chắc chắn nói, “Chỉ là lo nghĩ nhiều quá, cho nên kiểu gì cũng không chịu nói ra.”



“Lo nghĩ?” Y Bối Kỳ không hiểu.



Lão Bạch nhún nhún vai: “Bo bo giữ mình đó. Hắn buôn bán bí kíp, mà trong án tử lại vừa vặn có một quyển bí kíp, có thể hắn sợ nói không rõ được, hoặc rước lấy phiền toái không cần thiết, dù sao Thiên Kiếm môn… Ách, phải nói là Nhâm Thiên Mộ hình như rất lưu ý cuốn bí kíp đó.”
“Ngươi không phải nói là mơ ước đã lâu? Sao không chịu bỏ thêm một ngàn lượng nữa?” Vấn đề này chỉ là hiếu kỳ cá nhân của Lão Bạch.



“Tuy là mơ ước, nhưng kiếm tiền mới là số một. Mua hai ngàn, ta phải bán sáu ngàn. Mà cái giá này, tám phần mười là tồn hàng rồi.”



“Ngươi đều bán gấp ba giá như vậy sao?”



“Ha hả, cũng gần gần thế.”



“Vậy Y Bối Kỳ chém có điểm ngoan độc…”



“Giờ ngươi mới biết a!”



Cơm tối, đại đường.



Không biết tại sao đệ tử Thiên Kiếm môn cùng Thanh Sơn lại nội chiến, cư nhiên ở trong đại đường động thủ. Nhất thời đao quang kiếm ảnh rất kịch liệt. Lão Bạch nhìn bọn họ đánh a đánh, nghe tiếng binh khí sang sảng, cuối cùng lại bí ẩn từng đoàn một ly khai.



Nhất thời các đầu mối xâu chuỗi lại với nhau, chuyện đêm đó phát sinh cũng một mực rõ ràng.



“Bạch đại ca, ngươi mới giờ cứ một mực cười…” Nhược Nghênh Hạ nột nột.



“Hơn nữa còn cười rất khủng bố.” Y Bối Kỳ giúp tiểu nha đầu tiếp lời.



“Xin lỗi, ta đang cười bản thân, rõ ràng đơn giản như thế lại cứ thích tự làm phức tạp đi.”



“Nói như vậy, ngươi phá án được rồi?!” Ngôn Thị Phi kinh hỉ hỏi.



Lão Bạch không nói, chỉ cười thần bí mà gật đầu.



Một lát sau.



“Đã ngày thứ ba rồi.” Lý đại hiệp đúng hạn xuất hiện.



Lão Bạch phiên phiên cười: “Ha hả, đang chờ ngươi đó…”