Sinh Ý Nhân

Chương 52 : Nhiệt nháo cổn cổn hồng loan kiếp (thập)

Ngày đăng: 00:35 22/04/20


Liễu Bách Xuyên nghe thấy tiếng cãi nhau trong Lan Hương phòng!



Liễu Bách Xuyên nhận ra thanh âm của hung thủ!



Sáng mai tất cả mọi người phải tề tụ ở đại đường lần lượt nói cho Liễu Bách Xuyên nhận tiếng!



Tin hung thủ lộ mặt đúng hạn tựa như một đạo kinh lôi, trong đêm ngày thứ ba bừng nở như hoa trong Hà Phong uyển. Cái này khác với trực tiếp bắt được hung thủ, càng giống như một hồi thú vị mọi người cùng nhau bắt kẻ trộm. Ngẫm lại, mỗi người lần lượt ra hầu tòa, lúc hung thủ bị bắt được thì, tràng cảnh đúng là kích động nhân tâm a. Vì vậy mọi người nghị luận, hiếu kỳ, đều nhón chân chờ đáp án được công bố, đều dược dược dục thí mong trở thành người chứng giám cho chuyện lạ giang hồ. Thậm chí còn gấp gáp ồn ào, sao phải là mai chứ, trực tiếp đêm nay luôn không được sao!



Nhưng những người bị vây trong cơn lốc sự kiện này, lại dị thường điệu thấp mà an tĩnh.



Nửa đêm, Nguyệt Ảnh phòng.



Lão Bạch lần đầu quan sát Liễu Bách Xuyên gần như thế, không thể không thừa nhận, người trước mắt từ trong ra ngoài đều tản một thứ khí chất rất đặc biệt, tựa như mỹ ngọc ôn nhuận, không cần bất cứ thứ gì đến tô điểm, vẫn vô giá một cách đương nhiên. Ở trước mặt người này, thần kinh có buộc chặt cách mấy cũng lẳng lặng bị hóa giải, khuôn mặt cùng nụ cười, đều có sức mạnh trấn an nhân tâm.



“Xin lỗi, đem ngươi cuốn vào rồi.” Lão Bạch cúi đầu nói, lộ ra vẻ chân thành.



“Sao phải xin lỗi,” Liễu Bách Xuyên hơi hơi nghiêng đầu, có chút không giải thích được, “Xưa nay sống trên đời, cơ bản nhất là thị phi rõ ràng. Trên không hổ với trời, dưới không hổ với đất, giữa không hổ với lương tâm mình. Giống như chuyện hôm nay, Liễu mỗ không biết thì thôi, nhưng nếu biết còn cố giấu không nói, đó là mất đi đạo nghĩa đối đãi cơ bản rồi.”



Lão Bạch đột nhiên không biết nói gì cho phải, nhìn Liễu Bách Xuyên một lát, mới thốt ra một câu: “Ngươi nhất định là có một khỏa thất khiếu lung linh tâm.”



(*) thất khiếu lung linh tâm: trái tim có 7 ngăn, nói chung là một cách khen



Không nghĩ tới Liễu Bách Xuyên lại lắc đầu cười: “Đêm đó Câu tam bị oan uổng, ta cảm giác được có chỗ không đúng, lại không nói được là chỗ nào. Nhưng ngươi động thân mà ra, hơn nữa còn phân tích rất đạo lý rất rõ ràng khiến những kẻ lỗ mãng ở đó cũng phải tâm phục khẩu phục, cho nên a, nếu thế gian có một khỏa thất khiếu lung linh tâm, cũng tuyệt đối không ở chỗ ta.”



Ánh mắt Liễu Bách Xuyên như cũ đạm như nước, lại khiến cho lão Bạch bị nhìn đến mặt phát sốt. Cuối cùng lão Bạch mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói “Ngày mai phải nhờ ngươi rồi”, liền chạy mất.



Lúc cửa đóng lại, Liễu Bách Xuyên cũng cười ra tiếng. Như cũ trầm thấp nhàn nhạt, lại dễ nghe vô cùng.



Giờ sửu một khắc, Nguyệt Ảnh phòng.



Một bóng đen theo cửa sổ đang mở nhanh nhẹn lẻn vào, bước vội tới giường, hầu như không phát ra một âm hưởng nào hết. Nương theo ánh trăng yếu ớt, nhìn rõ Liễu Bách Xuyên đang nằm trên giường. Hắn rõ ràng đang ngủ say, hô hấp tự nhiên mà đều đều.



Tất cả đều là an tĩnh, chỉ có ánh trăng như nước.



Hắc y nhân chậm rãi giơ bội kiếm trong tay lên, để tiêu trừ những thanh âm không cần thiết, hắn thậm chí còn không mang theo vỏ kiếm. Rốt cuộc, tất cả chuẩn bị xong, ting quang trong mắt hắc y nhân chợt lóe, kiếm thẳng tắp hướng tim Liễu Bách Xuyên đâm tới!



Đương một tiếng! Âm hưởng thanh thúy khi binh khí giao tiếp trong bóng đêm nghe đặc biệt rõ ràng. Đồng thời theo đó là một tiếng “Leng keng”! Hầu như cùng lúc với âm thanh đầu tiên, bội kiếm của hắc y nhân rơi xuống đất.



“Ta khuyên ngươi từ giờ trở đi nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng không đao kiếm không có mắt tổn thương ngươi ta không chịu trách nhiệm.” Lý Tiểu Lâu từ trong tối lấy ra dây thừng đem hắc y nhân trói chặt, xác định đối phương cơ bản không có khả năng chạy thoát xong, mới dùng cánh tay không cầm thừng đi đẩy Liễu Bách Xuyên, “Này, ngươi thật đang ngủ a! Đứng lên đứng lên, phải đi báo cáo kết quả công tác rồi!”



Dù giấc ngủ của Liễu Bách Xuyên có chất lượng cao tới đâu cũng không chịu nổi hổ chưởng của Lý Tiểu Lâu xô xô đẩy đẩy, mới hai cái, Liễu tiên sinh đã từ trong mộng đẹp tỉnh dậy. Còn mơ ngủ ngồi trên giường nửa ngày mới kịp nhận ra, nga, đem hung thủ bắt được rồi.




Lão Bạch thở sâu, đi đến bên cạnh quan tài, bình tĩnh nhìn vào trong: “Toàn thân Nhâm thiếu hiệp, chỉ có một vết thương trước ngực, hơn nữa là trước đâm xuyên qua, một kích trí mạng. Mọi người xem, vết thương của Nhâm Xung san bằng trơn tuột, hơn nữa miệng vết thương vừa dẹp vừa dài, băng trùy là đầu nhọn, không có khả năng lưu lại vết thương như thế. Vết thương này, rõ ràng là bị lợi kiếm đâm trúng.”



Không để mọi người có cơ hội nghị luận hay Huy Tử Thanh có cơ hội ba xạo, lão Bạch trực tiếp đi tới bên người Nhâm Thiên Mộ, khẩn thiết nói: “Nhâm chưởng môn, tại hạ cả gan, mời tiến đến xem thử.”



Nhâm Thiên Mộ run run đứng dậy, gần như là hai mắt ngậm nhiệt lệ mà tới gần đứa con trai mình, lão Bạch không đành lòng đỡ vị lão nhân này một cái, chờ đến bên quan tài, lão Bạch mới thân thủ khẽ lật bàn tay Nhâm Xung cho Nhâm Thiên Mộ xem: “Nhâm chưởng môn mời xem.”



Nhâm Thiên Mộ mở to hai mắt, khóe miệng chuyển chuyển mới khó khăn thốt được một câu: “Đây, đây là cái gì?”



Đoàn người bắt đầu gây rối, có mấy người đã nghểnh cổ lên xem rốt cuộc là chuyện gì.



“Nhâm chưởng môn không thấy, cái này rất giống một chữ?”



“Ngươi là nói…”



“Không sai.” Lão Bạch lạnh lùng nheo mắt lại, “Đây là một chứ ‘thanh’!”



Thân thể Nhâm Thiên Mộ kịch liệt run lên, nếu không nhờ lão Bạch đỡ kịp, sợ là lão nhân gia đã ngã xuống đất rồi. Trong lúc tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, Nhâm Thiên Mộ đột nhiên hung hăng tát Huy Tử Thanh mấy cái, cuối cùng trực tiếp nhặt kiếm của Huy Tử Thanh đang nằm trên mặt đất định đâm tới. Cũng may mấy người đệ tử của Đạt Ma viện gần đó kịp ngăn cản, mới không có máu tươi tại chỗ.



Nhâm Thiên Mộ lại ngồi xuống, nhưng quần chúng vây xem vẫn đang chờ giải thích của lão Bạch. Lão Bạch cũng không kéo dài, trực tiếp công bố đáp án: “Đêm Nhâm thiếu hiệp bị hại, trên tay không có điểm nào dị thường. Nhưng giờ thì, trên tay hắn lại có một vết máu đọng kỳ quái. Đây là do trước khi chết thân thể bị đè ép mạnh hoặc cố sức nắm lấy thứ gì đó, máu đọng không trực tiếp xuất hiện, mà phải mấy ngày sau mới hiện ra. Nói cách khác, Nhâm thiếu hiệp trước khi chết đã chăm chú nắm lấy một vật, bởi vì nắm rất mạnh, cho nên trong bàn tay mới có máu ứ. Hơn nữa vết máu ứ này có hình dạng rất kỳ quái, thoáng qua thì nhìn không ra hình dạng, nhưng quan sát cẩn thận thì sẽ thấy, đây là chữ thanh. Cũng chính là, thanh trong Huy Tử Thanh.”



“Nhâm thiếu hiệp trước khi chết rốt cuộc đã nắm thứ gì?” Thất Tịnh đại sư hỏi ra tiếng lòng của mọi người ở đây.



“Kiếm, Tương Ngọc kiếm của Thiên Kiếm môn.” Lão Bạch nói lại đi tới bên người Huy Tử Thanh, nhặt hung khí lên, tay phải giơ lên cao, “Người giang hồ đều biết, Tương Ngọc kiếm của Thiên Kiếm môn là kiếm sư trong môn đặc biệt chế tạo cho các đệ tử có danh hào, ở trên đời độc nhất vô nhị. Nhưng độc nhất vô nhị này không phải chỉ chất kiếm không thể trọng phục hoặc kỹ thuật không thể trọng chế, mà vì chuôi mỗi thanh kiếm đều được khảm một khối thúy ngọc tốt nhất, mà trên thúy ngọc thì vĩnh viễn khắc tên chủ chủ nhân hiện tại của nó!”



Trong ánh nến chập chờn, một chữ thanh nhỏ trên chuôi kiếm thúy ngọc không chỗ nào che dấu.



“Nhâm Xung trước khi chết đã nắm chặt lấy chuôi kiếm của ngươi, ai bảo ngươi đâm sâu thế làm gì, rút kiếm ra chắc mất không ít sức lực đúng không.” Lão Bạch không biết nên dùng biểu tình gì nhìn Huy Tử Thanh mới phải.



Huy Tử Thanh đột nhiên gào thét: “Ta rõ ràng là thủ tịch đại đệ tử, nhưng chỉ vì hắn là con trai chưởng môn, thì dễ dàng đoạt lấy địa vị của ta! Hắn dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!”



Lão Bạch ngoảnh mặt đi, đột nhiên có chút không đành lòng.



“Bí kíp… Ở nơi nào?” Nhâm Thiên Mộ nghiến răng nghiến lợi, chỉ là mấy lời này vẫn chói tai như thế. Lão Bạch mở to mắt không thể tin tưởng được, nói sao thì cũng là đồ đệ mình dưỡng dục nhiều năm a, lúc này hắn không áy náy không đau lòng mà chỉ nghĩ đến cái quyển bí kíp rách kia thôi sao!



“Ha hả, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ tìm được.” Huy Tử Thanh nói thế.



Lão Bạch trong chớp mắt thấy nụ cười của hắn thì cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không ngăn được hắn một chưởng tự sát. Sợi dây không biết rơi trên mặt đất từ bao giờ, bên cạnh là Huy Tử Thanh đang máu chảy ròng ròng không còn sinh khí. Một chưởng kia, hắn thẳng tắp đánh vào thiên linh cái của mình.



Rõ ràng là đêm khuya, nhưng đại đường Hà Phong uyển lại phảng phất như ban ngày. Thi thể của Huy Tử Thanh như bạch quang băng lãnh, đâm vào lòng mỗi người.