Sinh Ý Nhân

Chương 63 : Thiển Thương (lục)

Ngày đăng: 00:35 22/04/20


Sau đó, lão Bạch không gặp lại Ôn Thiển nữa. Khắp trên dưới Ôn trạch đều bận rộn, nhất phái vui sướng. Theo như quy củ, Nhạc Quỳnh Nhi ở ngày đại hôn đầu tiên không thể rời khỏi phòng, vì vậy ngày thứ hai, Ngôn Thị Phi Nhược Nghênh Hạ cùng với Y Bối Kỳ lại buồn chán cùng nhau nói chuyện tào lao.



Lão Bạch không phải tân nương tử, nhưng mà hôm nay, y cũng không ra ngoài. Câu Tiểu Câu phụng bồi y ở trong phòng ngây người nguyên ngày. Thậm chí còn hạ một bàn cờ. Lúc đang chơi cờ, Câu Tiểu Câu nhịn không được, vẫn là mở miệng hỏi.



“Ngươi hỏi chưa?”



Lão Bạch đang muốn đem quân đen đặt xuống, nghe vấn đề của Câu tam, cổ tay giật một cái, rơi trật mất một ô: “Hỏi cái gì?”



“Hắn có phải cũng bệnh hay không.” Câu Tiểu Câu không nhìn ra lão Bạch lỡ tay, tiếp tục tùy ý đánh một viên quân trắng.



Lão Bạch ách nhiên thất tiếu: “Có hỏi như vậy nữa sao…”



“Vậy tức là không hỏi chứ gì.” Câu Tiểu Câu rầu rĩ, nhìn bàn cờ càng lúc càng thấy đau đầu, cuối cùng trực tiếp bỏ cờ xuống, không chơi nữa, ngược lại chăm chú nhìn chằm chằm lão Bạch, “Ngươi không thấy nghẹn khó chịu sao?”



Lão Bạch mím môi, một lát mới nói “Không khó chịu là giả. Nhưng có thể chịu được, qua rồi sẽ ổn.”



“Thật có thể ổn?” Câu Tiểu Câu không tin.



Lão Bạch lại kiên định gật đầu: “Yên tâm, có thể, ta quen rồi.”



Câu Tiểu Câu đột nhiên cảm thấy mắt nóng lên, hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có trách ta không?”



“Trách ngươi cái gì?” Lão Bạch nghiêng đầu, không giải thích được.



Câu Tiểu Câu đếm ngón tay, nột nột nói: “Trách ta không hỏi giùm ngươi.”



Trong lòng nóng lên, lão Bạch vò cái đầu rối bời của Câu Tiểu Câu: “Sao lại vậy được! Ngươi làm rất đúng.”



“Ta thấy cô nương Nhạc Quỳnh Nhi kia cũng rất tốt, cho nên thì…” Câu Tiểu Câu nói đến đây thì thanh âm càng lúc càng nhỏ.



Lão Bạch hiểu rõ, ánh mắt nhu hòa: “Cho nên ta không thể vì mình mà gây thêm phiền toái cho người vô tội.”
Tiếng cười của Nhạc Quỳnh Nhi lại đột nhiên vang lên, thê lương mà lãnh liệt: “Bỏ đi, không chơi với các ngươi nữa. Là ta muốn hắn chết, trăm phương ngàn kế muốn thành thân với hắn, đơn giản chỉ nghĩ tới chuyện đem độc dược luyện tốt rồi, càng thân cận càng dễ hạ thủ. Bất quá may là, xong trước khi nhập động phòng, cùng hắn thành thân? Ha, đúng là chuyện hay ho nhất trên đời!”



Trong lúc Nhạc Quỳnh Nhi nói chuyện, Y Bối Kỳ đã dùng ngân châm phong trụ mấy đại huyệt của Ôn Thiển, thấy lão Bạch vẫn ngây ra đó, liền đẩy mạnh một cái: “Đừng chậm trễ nữa, mau đưa người vào sương phòng đi.”



Lão Bạch như giật mình tỉnh mộng, cứ thế đem người ôm lên, cũng không biết sức từ đâu ra, cư nhiên thẳng tắp đem người ôm vào sương phòng ở hậu viện.



Y Bối Kỳ cùng Câu Tiểu Câu theo sát phía sau, Ngôn Thị Phi đem Nhạc Quỳnh Nhi nhốt tạm vào phòng củi, sau đó trấn an Nhược Nghênh Hạ đã khóc tới đỏ mũi.



“Sao người nào cũng xấu như vậy chứ.” Tiểu cô nương tựa hồ không tiếp thu được biến cố mới xảy ra.



Ngôn Thị Phi khe khẽ lau đi nước mắt cho thê tử, lại không biết nói gì cho phải. Thực ra những chuyện này không thể nào phân rõ được đúng sai, Nhạc Quỳnh Nhi xấu, vậy Ôn Thiển tốt sao. Nói không rõ được.



Y Bối Kỳ ở trên người Ôn Thiển bận rộn, lão Bạch lại chỉ có thể đứng nhìn. Cuối cùng y nhịn không được nữa, bước ra ngoài. Câu Tiểu Câu đi theo, không nói gì, chỉ khe khẽ ôm lấy bờ vai y.



Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ đi tới, thấy mặt liền hỏi: “Ôn Thiển sao rồi?”



Câu Tiểu Câu thay y trả lời: “Y tỷ tỷ đang dùng châm trong đó, nói là có thể ngăn tạm độc tính, nhưng không có thuốc giải, không kéo được một tháng.”



Đối với tao ngộ của Ôn Thiển, nói thật chứ, Ngôn Thị Phi cũng chả có cảm giác thương tâm gì hết, khổ sở đương nhiên có chút ít, nhưng cách tê tâm liệt phế còn xa vời. Hắn cảm thấy đây không tính là máu lạnh, nhiều nhất là có chút hờ hững mà thôi. Bởi giao tình của người nằm trong phòng kia với hắn, khả năng chỉ như một giọt nước. Câu Tiểu Câu hắn không biết, nhưng lão Bạch cùng với Y Bối Kỳ hẳn cũng như thế.



Vậy tại sao…



Dùng ôn nhu lúc nãy an ủi Nhược Nghênh Hạ, Ngôn Thị Phi đưa tay lau mặt cho lão Bạch. Người sau lại hốt hoảng, không chút suy nghĩ trực tiếp nắm tay Ngôn Thị Phi lại.



“Sao vậy? Làm gì vậy?” Lão Bạch dùng vẻ mặt không giải thích được nhìn Ngôn Thị Phi.



“Câu này ta hỏi ngươi mới đúng.” Ngôn Thị Phi thu tay về, ánh mắt phức tạp khẽ thở dài.



Tầm mắt bắt đầu không rõ, lão Bạch giờ mới hậu tri hậu giác nhận ra, mình cư nhiên khóc.