Sinh Ý Nhân
Chương 64 : Thiển Thương (thất)
Ngày đăng: 00:35 22/04/20
Y Bối Kỳ từ trong phòng đi ra, lập tức bị mọi người đoàn đoàn vây quanh, nhưng cần nói đã nói, giờ cũng chẳng biết phải nói thêm gì.
Lão Bạch thấy vậy, trực tiếp lướt qua nàng chạy vào trong nhà, cứ thế đứng trước giường, nhìn Ôn Thiển đang hôn mê. Kỳ thực có thể làm gì đây. Cái gì cũng không thể. Lão Bạch lẳng lặng nhìn nam nhân trên giường, cảm giác trong lòng cuồn cuộn lời muốn nói, nhưng tới bên môi, lại chỉ có thể nuốt nghẹn trở về.
Lão Bạch không muốn khóc, nhưng căn bản không khắc chế được, nước mắt như hạt đậu chen ra khỏi viền mắt, liên tiếp rơi xuống đất. Quân tử chi giao, đến giờ này, y cùng Ôn Thiển bất quá là quân tử chi giao a. Phần thương tâm gần chết này không rõ đến từ đâu, lại đau đến thật thật thiết thiết.
Câu Tiểu Câu cùng với Nhược Nghênh Hạ cũng muốn vào, lại bị Y Bối Kỳ cùng với Ngôn Thị Phi ngăn lại.
“Để bọn họ ở riêng một lát đi.” Hai người hầu như là đồng thanh. Sau hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài. Hiểu rõ, lại bất đắc dĩ.
Câu tam chớp mắt liền minh bạch, chân đã đưa ra lại thu ngược trở về. Nhược Nghênh Hạ không hiểu, nhưng thấy người khác đều không nhúc nhích, chỉ có thể cắn môi nhịn xuống, tay nhỏ nắm chặt cánh tay Ngôn Thị Phi, lộ ra khẩn trương cùng lo lắng của nàng.
Cuối cùng, vẫn là Ngôn Thị Phi không nhịn được, nặng nề đặt mông ngồi xuống băng đá trong viện, ngửa mặt lên trời như muốn hét dài một tiếng: “Này rốt cuộc là chuyện gì a!” Mẹ nó, một chút manh mối cũng không thấy!
“Ta có biết đâu!” Y Bối Kỳ cũng rất phiền muộn, vốn tưởng mình là người thân cận nhất của lão Bạch rồi, nhưng giờ nhìn lại, hảo yêu, e là so với một sợi tóc của Ôn Thiển còn không bằng.
Nói nói, hai con người phiền muộn đem ánh mắt tập trung lên người Câu thiếu hiệp, Câu tam vốn còn đang cảm khái lão Bạch thiệt là biết bảo mật quá đi, kết quả bị bốn đạo ánh mắt đâm cho da đầu tê dại, Câu thiếu hiệp vội vàng đem mình trích ra ngoài: “Lúc ta biết thì đã vầy rồi, tiền căn hậu quả đừng hỏi ta.”
Hai người nhìn Câu tam nửa ngày, cuối cùng cũng chịu tin tưởng. Kỳ thực tin hay không thì sao đây, việc đã đến nước này, tìm tòi nguyên do còn có ý nghĩa gì nữa. Trong phòng không truyền ra một thanh âm nào cả, càng là an tĩnh, càng khiến người ta thêm lo lắng.
Ngôn Thị Phi mang theo một tia hi vọng cuối cùng nhìn về phía Y Bối Kỳ, khàn giọng hỏi: “Thật hết thuốc chữa rồi sao?”
Y Bối Kỳ cũng không dễ chịu hơn hắn là bao, lại chỉ có thể chậm rãi lắc đầu: “Ta cả giải dược là gì cũng không rõ, không biết phải bắt tay vào từ chỗ nào.”
Ngôn Thị Phi nặng nề thở dài, tựa như hồi ức lại: “Năm đó hắn bị Chu Tiểu Thôn đâm cho một đao, chạy tới chỗ ta dưỡng thương, ta từng lén thấy hắn thổ huyết, lại chưa từng thấy hắn rơi một giọt lệ.” Nói đến đây, nam nhân hơi ngửa đầu, cưỡng chế nhiệt khí trong đáy mắt, mới tiếp tục nói, “Nhưng ngươi xem, hắn lần này là hướng tử mà khóc a.”
Y Bối Kỳ gắt gao cắn môi, ngũ vị tạp trần. Đó là vết thương nàng và Chu Tiểu Thôn cùng gây cho lão Bạch, chẳng biết đã tốt hơn chưa, giờ lại thêm chuyện Ôn Thiển. Thương mới thương cũ, khổ của lão Bạch chưa bao giờ ngừng cả.
“Hai ngươi đừng ở đó khóc tang nữa, người còn chưa chết nha.” Câu Tiểu Câu khó chịu mà đạp đạp băng đá, “Chúng ta nghĩ kỹ lại đi, trên giang hồ có thứ gì giải được cửu nguyệt hoàng tuyền không, quản nó ở chân trời góc biển cũng phải đào cho ra!”
Y Bối Kỳ nhíu mày, nỗ lực tìm kiếm trong ký ức, nhưng cuối cùng chỉ phí công: “Trung Nguyên có đủ thần y thánh thủ, nhưng độc của Miêu Cương rất hiếm thấy, phần lớn mọi người đều chỉ biết sơ một chút từ sách cổ, giải nó, ta thực nghĩ không ra.”
“Sách cổ? Vậy thì tìm trong sách cổ a.” Câu Tiểu Câu nói chắc như bắp, “Ngươi nếu có thể tìm ra độc dược từ đó, sao lại không thể từ đó tìm ra giải dược?”
Y Bối Kỳ cười khổ: “Đây chẳng qua chỉ là một cuốn tạp ký, không phải là sách chuyên ghi chép về Miêu dược. Từ xưa đến nay, Miêu Cương đều là nơi thần bí, gần trăm năm qua chỉ có một cuốn《 Miêu cổ 》miễn cưỡng xem như là… Khoan!” Mắt Y Bối Kỳ đột nhiên sáng lên, “Đúng! 《 Miêu cổ 》! Trong đó có lẽ có ghi chép!”
“《 Miêu cổ 》?” Ngôn Thị Phi nghe cũng chưa từng nghe qua, “Đó là thứ gì?”
“Một quyển sách lấy việc ghi chép cổ độc Miêu Cương làm chính, do một lang trung người Hán mấy trăm năm trước lẻn vào Miêu Cương viết ra, tuy nói viết về cổ độc là chính, kỳ thực còn ghi lại mấy thứ Miêu độc bàng môn tả đạo khác,” Y Bối Kỳ trầm ngâm nói, “Có thể, trong đó có phương pháp để giải cửu nguyệt hoàng tuyền không chừng.”
“Sách từ trăm năm trước, ai biết giờ nó ở chỗ nào!” Câu Tiểu Câu còn chưa kịp vui vẻ, đã ủ rũ trở lại.
Nào biết Y Bối Kỳ chỉ nheo mắt: “Ta từng thấy, nhất định là ta đã thấy ở đâu đó rồi… Để ta nghĩ lại.”
Qua tròn một nén nhang, thẳng đến khi lão Bạch kịp nghĩ tới sao mọi người không ai vào hết mới mở cửa ra xem thử, Y Bối Kỳ rốt cuộc cũng nhặt lại được hồi ức: “Vi Lợi Đồ, ở chỗ hắn!”
“Ngươi xác định?” Tâm Ngôn Thị Phi cũng theo đó treo lên.
Nhạc Quỳnh Nhi nghe vậy liền mở to hai bắt, thanh âm run rẩy bất khả tin tưởng: “Sao ngươi biết?!”
“Ta ở đó, mộ là ta đắp.” Lão Bạch nhìn nữ hài nhi, chậm rãi nói, “Ôn Thiển giết người ta cũng ở đó, xin lỗi, không thể ngăn cản.”
“Bạch gia sơn, chậc, ổng lại đi trộm dược nữa sao.” Nhạc Quỳnh Nhi cười cười, đột nhiên chảy nước mắt, “Cha ta là một tên bại hoại rất xấu rất xấu, đúng không.”
Lão Bạch ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào. Hơn nửa ngày, y mới nhịn không được sờ đầu nữ hài: “Hắn là một người cha rất tốt rất tốt, đúng không.”
Nhạc Quỳnh Nhi không nói gì nữa, bỏ qua tay lão Bạch, cứ thế khóc chạy đi.
Chập tối, mọi người mới biết lão Bạch đã đem Nhạc Quỳnh Nhi thả đi, không ai nói gì. Nhạc Quỳnh Nhi như một khối tâm bệnh, đi rồi, có khi lại tốt. Trên bàn cơm chỉ có Vi Lợi Đồ một mình lẩm bẩm, cái gì mà xem xong bí kíp không trả tiền, cái gì mà chỉ biết khi dễ người thành thật như hắn các loại, nói nói khả năng nam nhân cũng nhận ra không khí không được bình thường, vậy nên im miệng.
Một bữa cơm, ăn nhạt như nước ốc.
Đêm khuya ba ngày sau.
“Lão Bạch! Lão Bạch! Lão Bạch!” Câu Tiểu Câu dùng thanh âm có thể đánh thức cả sân hét một đường tới tận hậu viện, thành công đem tất cả mọi người đều dựng dậy.
“Hơn nửa đêm ngươi quỷ kêu cái gì!” Vi Lợi Đồ khoác y phục lầm bầm.
Ngôn Thị Phi cùng Y Bối Kỳ lại cảm giác được bất thường. Lại càng miễn bàn tới lão Bạch, y hầu như xông tới trước mặt Câu tam, giọng không nén được run rẩy: “Làm sao rồi? Có phải Ôn Thiển hắn...”
“Ôn Thiển hắn được cứu rồi!” Câu Tiểu Câu hưng phấn la hét, lại đung đưa vật trong ray, “Xem thử đây là thứ gì!”
Nếu là bình thường, có lẽ không ai đáp được. Bất quá là một cây cỏ tả tơi mang rễ mang lá mang cả đất, sát mép lá xanh có răng cưa nho nhỏ, không nhìn kỹ rất khó phát hiện, nhét vào bên đường, khả năng không ai thèm liếc lấy một cái. Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều không kiềm chế được kích động trong lòng, đáp án rõ ràng, lại không cách gì kêu lên được.
“Cửu bộ thảo a! Nha đầu Nhạc Quỳnh Nhi kia đưa tới!” Câu Tiểu Câu trực tiếp nói, “Nửa đêm ta tới trù phòng kiếm đồ, ngang qua đại đường chợt nghe có âm thành lạ, kết quả thấy nha đầu kia muốn len lén để thảo dược lại, bị ta vừa vặn đụng trúng. Người ta không giữ, bất quá thảo dược nha, hắc hắc.”
“Sao lại như vậy...” Ngôn Thị Phi đầu đầu sương mù, vẻ mặt không tin.
“Nga phải, nàng còn nhờ ta nói một câu.” Câu Tiểu Câu giống như chợt nhớ tới thứ gì, chăm chú hồi ức, “Nói dược này là cho lão Bạch... Không phải cho Ôn Thiển. Ân, vậy đó.” Nói xong, Câu Tiểu Câu đem dược thảo đưa qua.
Lão Bạch sững sờ ở đó, chậm chạp không đón nhận. Lát sau mới hỏi: “Làm gì?”
“Cầm a.” Câu Tiểu Câu nói rất đương nhiên, “Người ta đã bảo là đưa cho người, không đưa cho Ôn Thiển.”
Lão Bạch há miệng, nửa ngày, rốt cuộc rống lên: “Ta cầm nó làm tiên đan chắc?! Còn không mau đi sắc thuốc — “
“Y tỷ tỷ, hắn la ta...” Câu Tiểu Câu ủy khuất mếu máo, muốn tìm ấp áp nơi Y Bối Kỳ.
Ai biết Y Bối Kỳ đoạt lấy dược thảo, tức giận gõ đầu hắn một cái: “La ngươi đã là nhẹ, đáng đời!”
Y Bối Kỳ vội đi sắc thuốc, những người còn lại ở trong viện mắt to trừng mắt nhỏ, tựa hồ đã quên mất buồn ngủ.
Gió đêm khẽ ngang qua, thổi mở đôi mày nhăn chặt của mọi người. Lúm đồng tiền đồng tiên là nhàn nhạt, sau đó từ từ khuếch tán, cuối cùng nhiễm lên mỗi một khuôn mặt, kể cả Câu tam đang vuốt đầu kêu đau.