Sở Gia Huynh Đệ

Chương 8 :

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


Diệp Phương Diêu phái máy bay trực thăng cứu hộ tới lục soát, kịp thời cứu tính mạng quý giá của Sở Thiên Ngọc, cũng gián tiếp cứu thể xác và tinh thần đã gần như hỏng mất của Sở Thận Chi.



Tại bệnh viện sau một ca cấp cứu khẩn, Sở Thiên Ngọc mặc dù đầu có chút ngoại thương, tay phải cũng có hiện tượng gãy xương, nhưng cuối cùng đã thoát ly hiểm cảnh.



“A Thận, Thiên Ngọc đã không còn nguy hiểm tánh mạng rồi, chính ngươi cũng phải bảo trọng, ngươi như vậy không ăn không ngủ, sao có thể chống giữ tới lúc đệ đệ ngươi tỉnh lại?” Âu Dương Đạo Đức nhìn Sở Thận Chi ngồi ở bên giường đệ đệ, đã một ngày một đêm không ăn cơm cũng không chợp mắt, không khỏi thầm thở dài.



“Ta không dám nhắm mắt, ta sợ khi ta nhắm mắt, Ngọc nhi lại biến mất không thể nào gặp được. A Đức, ngươi nói, trên đời này có sợi dây nào có thể đem ta cùng Ngọc nhi của ta trói lại cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không xa rời nhau?”



“A Thận…” Nếu có loại dây này, chính mình cũng muốn có. Âu Dương Đạo Đức nghe vậy không khỏi trầm mặc.



“Ta cả đời này, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cha mẹ thương hại ta từ nhỏ đã không có mẹ, đối với ta càng lại muốn thì nhất định được, nhưng ngươi biết không, A Đức, ông trời lại càng muốn cùng ta đối nghịch, ta đời này rất muốn, muốn đến thậm chí không tiếc để đổi mạng lại, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác không chịu cho ta…”



“Ngươi muốn cái gì?”



“Ta muốn… Ta muốn cùng Ngọc nhi của ta vĩnh viễn bình an, khoái khoái lạc lạc mà cùng một chỗ, điểm yêu cầu nho nhỏ ấy chẳng lẽ nhiều lắm?”



“Chưa người nào, A Thận, ngay cả hoàng đế cũng không có khả năng cả đời bình an vui sướng mà không gặp sóng to gió lớn. Ngươi không thể khiến lão đem đệ đệ ngươi làm như tiểu hài tử mà che chở, hắn cuối cùng cũng có một ngày sẽ lớn lên độc lập, giương cánh bay cao.”



“Ta không muốn hắn lớn lên! Ta không muốn hắn bay cao! Ta muốn hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ta! A Đức, ngươi không có tư cách nói ta, Nai Con cũng ba mươi mấy tuổi, ngươi cũng không phải đem hắn xem như sủng vật mà dưỡng, ngươi dựa vào cái gì bảo ta buông tay?”



“Ta van ngươi, Nai Con cùng đệ đệ ngươi sao có thể so sánh với nhau? Nai Con hắn cá tính mềm yếu, biểu hiện ra tưởng như oán hận ta khi dễ hắn, kỳ thật hắn luôn muốn được ta che chở, ngươi xem chúng ta kết hôn cũng đã bao lâu, hắn hay thích gọi ta chủ nhân, cho tới bây giờ cũng không muốn đổi giọng. Nhưng đệ đệ ngươi không giống, hắn cá tính rất mạnh mẽ, thống hận nhất ngươi đem hắn đối đãi như tiểu hài tử, nếu có một ngày hắn phát hiện ngươi ngay cả chuyện trọng yếu như vậy cũng gạt hắn, không cho hắn biết, ta xem hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi.”



“Ta chết cũng không muốn chính miệng nói chuyện này ra với hắn! Ta thật thống hận lúc đầu chính mình tại sao trước mặt ngươi uống say nói lậu, nói thật cho ngươi, nếu ngươi không là bạn tốt của ta, ta thật muốn giết người diệt khẩu!”



“Cho dù ngươi diệt khẩu được ta, vậy cha mẹ ngươi? Người kia? Tất cả người biết chuyện này ngươi đều giết? A Thận, người trong cuộc như ngươi thật sự là mê muội a, theo như ta thấy, chuyện này căn bản vốn không hề có điểm ảnh hưởng quan hệ của ngươi cùng Thiên Ngọc, ta cũng không biết ngươi sợ cái gì?”



“Ngươi không biết… Ngươi sẽ không hiểu… Trong khi ngươi luôn giữ chặt Nai Con bên cạnh, ngươi đối với hắn nắm chắc trăm phần trăm, nhưng ta không giống, ta đối với Ngọc nhi một điểm nắm chắc cũng không có, hắn hoàn lại tuổi còn trẻ như vậy, hắn còn có vô số khả năng, nếu như có một ngày hắn thay đổi tâm ý, ta đây phải làm sao? Ta còn có thể dựa vào cái gì để duy hệ quan hệ của chúng ta…”



“Ngươi thật sự là… Ai, vậy bây giờ ngươi định làm sao? Chúng ta ngày mai sẽ đem Thiên Ngọc quay lại bệnh viện Đài Loan rồi, căn cứ theo tin tức của ta, người kia định tiến hành đầu tư trường kỳ tại Đài Loan, ta phỏng chừng nhất thời nửa khắc hắn hẳn sẽ không rời đi.”



“A Đức, ngươi biết không? Ta thật hận người kia, hận ước gì hắn vĩnh viễn biến mất không gặp lại. Hắn căn bản không có tư cách đến nhiễu loạn cuộc sống của chúng ta, cũng không có tư cách xuất hiện trước mặt chúng ta! Nếu không vì ích kỷ của hắn, nếu hắn không xuất hiện, ta đã không phải mang Ngọc nhi trốn trên cái hòn đảo nhỏ kia, chúng ta nếu như không đi cái hòn đảo nhỏ kia, Ngọc nhi của ta cũng không gặp phải tai nạn này. Ta không tha thứ hắn… Tuyệt đối không tha thứ hắn!”



“A Thận, ngươi suy nghĩ nhiều quá, này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, loại ý nghĩ này đối với người kia tựa hồ cũng không công bình.” Cũng không phải muốn thay người kia nói chuyện, mà không muốn bạn thân của mình rơi vào vũng bùn cừu hận, Âu Dương Đạo Đức không thể làm gì khác hơn là mở miệng trấn an.



“Công bình? Cái gì là công bình? Chẳng lẽ Ngọc nhi của ta gặp phải loại sự tình này thì công bình sao? Hắn tốt nhất không nên trở lại chọc ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn!”



“Ngọc nhi ngoan, đừng lộn xộn, vết thương trên đầu ngươi cùng thạch cao trên tay vốn không thể đụng đến nước.”




“Lý Sa, chúc mừng các ngươi.” Hướng vị hôn phu Lý Sa nhẹ nhàng gật đầu, Âu Dương Đạo Đức tiến lên gắt gao mà ôm Lý Sa một chút.



“A Đức… Cám ơn ngươi…” Khóe mắt lóe ra lệ quang, Lý Sa nhìn nam tử nàng từng mê luyến nhiều năm, nở ra nụ cười sáng lạn.



“Lý Sa tiểu thư, ta cũng chúc mừng các ngươi.” Phan Tuấn Vĩ cũng chân thành mà vươn tay chúc mừng tình địch cũ.



“Cám ơn, cám ơn ngươi, Phan tiên sinh. Chứng kiến ngươi cùng A Đức hạnh phúc như vậy, ta thật sự rất vui. Bất quá ta cùng chồng ta cũng rất hạnh phúc oh.” Lý Sa vòng tay qua tay chồng, xinh đẹp mà chớp chớp mắt.



“Đương nhiên rồi, nếu nói không hạnh phúc, sao có thể sinh ra bảo bảo đây? Nói tới đây, Lý Sa tỷ, nhanh cho chúng ta xem nhân vật nữ chính hôm nay đi.” Sở Thiên Ngọc chờ mong nói.



“Hảo, ta gọi bảo mẫu ôm lại đây. Vương mụ, ngươi ôm tiểu Hương Chức lại đây.”



Mọi người vừa nhìn tiểu bảo bảo lập tức hưng phấn mà tụm thành đám, ngay lúc mọi người tranh nhau ca ngợi tiểu Hương Chức mũm mĩm trắng trẻo, đức hạnh trời sinh, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở thật dài.



“A Thận, ngươi đối với con gái người ta thán hờn cái gì a? Đây là rất không lễ độ.” Âu Dương Đạo Đức nghiêng trừng mắt hắn một cái.



“Không phải, ta là thay mọi người tiếc hận, các ngươi cũng chưa từng thấy bảo bảo so với tiểu Hương Chức đẹp hơn, hấp dẫn nhiều hơn, thật sự rất đáng tiếc.” Sở Thận Chi lắc đầu, một bộ dáng vạn phần thương tiếc.



“Hừ, trên đời sao có thể có bảo bảo so với tiểu Hương Chức nhà ta đẹp hơn, hấp dẫn nhiều hơn đây? Ngươi bớt khoác lác đi.” Lý Sa nghe vậy cười lạnh một tiếng.



“A, đương nhiên là có. Đó chính là Ngọc nhi nhà ta a, các ngươi cũng không biết Ngọc nhi nhà ta lúc mới sinh đến lớn đều rất đẹp a, quả thực là đẹp như nhật nguyệt vô quang (mặt trời mặt trăng cũng bị che mờ), thiên địa thất sắc, bác sĩ cùng y tá hộ sinh đều liên tục nói chưa từng thấy tiểu bảo bảo nào xinh đẹp như vậy.”



Sở Thận Chi đắc ý dào dạt khi thấy sắc mặt của Lý Sa sắp phát điên rồi!



“Nực cười chết đi được, nói khoa trương như vậy, thì bệnh viện của Sở gia các ngươi, bọn họ đương nhiên muốn dốc sức nịnh bợ rồi. Lúc đệ đệ ngươi mới sinh ra ta cũng không phải không thấy qua, căn bản như tiểu hầu tử mới vừa xuống núi, xấu không nói nỗi, sao có thể so với tiểu Hương Chức vừa trắng vừa tròn nhà ta a? Cũng không sợ bị người ta cười, ha ha ha.” Lý Sa hết sức khoa trương mà cười to ba tiếng, rước lấy ánh mắt kỳ dị của người bên cạnh.



“Cái gì? Ngươi dám nói Ngọc nhi nhà ta là tiểu hầu tử? Con gái ngươi lớn lên sẽ vừa trắng lại vừa béo như vậy, ta xem căn bản vốn là một bánh bao thịt!”



Hai người vì tranh đoạt danh tiếng đáng yêu nhất trong mắt thiên hạ cho bảo bảo của mình, hoàn toàn không để ý hình tượng mà ngươi một lời ta một ngữ, môi thương lưỡi chiến, thẳng làm cho chúng tân khách trong đại sảnh xem đến choáng váng.



Một người vốn là thanh niên tài tuấn nổi tiếng cả nước, một người vốn là mỹ nữ trí tuệ nổi tiếng thương giới, hai người đều là hình tượng đoan chính, khí chất cao quý của một nhân sĩ nổi tiếng, như thế nào ngay tại công chúng liền nước miếng tung bay mà chửi mắng, thật đúng là kỳ quan lớn của xã hội thượng lưu a.



“Tiểu Hương Chức, chúng ta đi, đừng cãi lý với hai kẻ biến thái kia.” Sở Thiên Ngọc ôm lấy bảo bảo cách cách cười không ngừng, hai người “hầu tử” cùng “bánh bao” cứ như vậy tiêu sái đi.



Âu Dương Đạo Đức, Nai Con cùng vị hôn phu của Lý Sa cũng quyết định giả bộ làm như không biết hai người “đàn bà chanh chua” kia, cùng nhau chuồn đến bên cạnh uống rượu hay bỏ đi!