Sở Gia Huynh Đệ

Chương 9 :

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


“Ca, ngươi thành thật nói cho ta, đối tượng *** tưởng tượng đầu tiên của ngươi rốt cuộc là ai?” Thừa dịp lúc mọi người không chú ý, Sở Thiên Ngọc kéo ca ca qua một góc của đại sảnh bắt đầu bức cung.



“Không… Không có, chỉ là một ngôi sao điện ảnh thôi mà, không có quan trọng, chuyện trước kia lâu như vậy, ta sớm đã quên.” Sở Thận Chi nhún nhún vai, cố tình nói lờ đi.



“Oh, thật như vậy sao?” Sở Thiên Ngọc có chút nheo mắt.



“Đúng vậy đúng vậy.”



“Định hù ta sao!” Hung hăng trên đầu ca ca thưởng một cái bốp! “Nếu như chỉ là một ngôi sao điện ảnh, ngươi sao còn đặc biệt chạy đến nước Mỹ tìm cha sứ xưng tội a? Mau thành thật cho ta!”



“Thật là ngôi sao điện ảnh a, mặc kệ ngươi tiếp tục hỏi như thế nào, ta cũng không có đáp án thứ hai.” Sở Thận Chi đáp án thực sự vốn là đánh chết cũng không khai, chuyện mất thể diện như vậy, hắn chết cũng không nói!



“Ngươi nếu thật sự không nói, ta liền — ”



“Thận Chi, Thiên Ngọc, nguyên lai các ngươi trốn ở chỗ này a, hại ta tìm nãy giờ.” Lý Sa tay kéo một vị nam tử anh tuấn đẹp trai, tươi cười đi tới, “Lâm tiên sinh, hai vị này chính là hai vị công tử của Doanh nghiệp Sở thị nổi danh lừng lẫy Đài Loan mà ngươi vẫn muốn gặp, Tổng tài Sở Thận Chi cùng em trai của hắn Sở Thiên Ngọc. Thận Chi, Thiên Ngọc, cho phép ta giới thiệu một chút, vị này chính là Tổng tài Lâm Trí Viễn, công tử của tập đoàn Hoàng Gia, tập đoàn Malaysia nổi tiếng từ xa đến.”



“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Lâm Trí Viễn vươn tay cùng Sở Thiên Ngọc trọng trọng nắm.”Ta tới dường như không phải lúc, lệnh huynh thoạt nhìn tựa hồ không thoải mái.”



“Ca ca?” Sở Thiên Ngọc nghe vậy bất ngờ phát hiện sắc mặt Sở Thận Chi dị thường trắng bệch, môi mím chặt, thân thể hơi có chút run rẩy, không khỏi lo lắng kéo hắn vào trong lòng.”Ca ca, ngươi sao rồi? Nơi nào không thoải mái?”



“Thận Chi, ngươi không sao chứ?” Lý Sa cũng lo lắng hỏi.



“Không có việc gì, ta không có việc gì, có thể là vừa rồi uống hơi nhiều rượu, Ngọc nhi, Lý Sa, các ngươi đừng lo lắng.” Sở Thận Chi trong lòng đệ đệ nhẹ nhàng xoay người, nhìn về nam tử mỉm cười trước mắt, “Lâm tổng tài, thật xấu hổ, đã khiến ngươi chê cười.”



“Đâu có, gia phụ đối với Sở tổng tài luôn ca ngợi, có thể cùng Sở tổng tài gặp mặt vẫn là tâm nguyện nhiều năm của hai phụ tử chúng ta a.” Ý vị thâm trường mà nhìn Sở Thận Chi, Lâm Trí Viễn tiếp tục cười cười nói, “Hai huynh đệ các ngươi thoạt nhìn cảm tình thật tốt, ta là con trai độc nhất trong nhà, tương đương tuổi của ngươi, nguyện vọng từ nhỏ chính là hy vọng có thể có một lệnh đệ thật là tốt như vậy.”



“Thật sự? Vật thật là đáng tiếc rồi, đáng tiếc chuyện được làm huynh đệ này cũng phải xem duyên phận, ta thấy ngài không nên cưỡng cầu.” Sở Thận Chi thu hồi tươi cười, lạnh lùng nói.



“Đúng vậy, ta cũng cảm giác như vậy. Loại quan hệ huyết nguyên (ruột thịt) này vốn là chuyện kì diệu nhất trên đời, vốn là một loại ràng buộc mặc kệ bất luận kẻ nào dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không có cách nào chặt đứt, ngươi nói đúng không? Sở tổng tài.”



Nhạy cảm mà cảm giác được hào khí có chút biến hóa nho nhỏ, Sở Thiên Ngọc thần sắc thu lại, quyết định thật nhanh, cũng không sợ đắc tội với người khác, liền ôm ca ca hướng ra phía ngoài, “Ca ca, chúng ta đi thôi. Xin lỗi không thể tiếp hai vị được rồi, lần sau có cơ hội sẽ trò chuyện.”



“Thiên Ngọc, ngươi –” Lý Sa xấu hổ mà xoay người, đối Lâm Trí Viễn cười cười xin lỗi, “Lâm tổng tài, xin lỗi, đứa nhỏ này từ nhỏ bị ca ca hắn nuông chiều đến hư. Hôm nào ta làm bên phía đông, nhất định cho hai huynh đệ bọn họ cùng ngươi hảo hảo uống vài chén tạ lỗi.”



“Lý Sa tiểu thư, không sao, còn nhiều thời gian, cũng không nhất thời nóng lòng, bất quá… Ta tin ta cùng hai huynh đệ bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại.” Lâm Trí Viễn không biết vì sao, bình tĩnh mà khẳng định như thế.



Trong một tòa biệt thự trên núi Dương Minh, ngọn đèn dầu lay động. Trên bàn cơm náo nhiệt, bầu không khí đặc biệt ấm áp.



“Thận Chi, ngươi ít khi trở về, nên ăn nhiều một chút a, cháo hạt sen bách hợp này là đích thân mẹ nấu, coi chừng nóng.” Lâm Bình Bình ân cần giúp Sở Thận Chi múc một chén.



“Mẹ, cám ơn.” Sở Thận Chi hướng mẹ kế thân thiết khẽ cười, “Ngọc nhi, đến, chén này ngươi uống trước.”



“Thận Chi, đây là ta múc cho ngươi, ngươi uống nhanh. Đệ đệ ngươi nhanh chân nhanh tay tự mình múc được, ngươi đừng quan tâm hắn.” Lâm Bình Bình hung hăng trừng mắt liếc Sở Thiên Ngọc một cái.




“Ôi…hì hì, mặc kệ Ngọc nhi nói cái gì, ca ca thắng chính là thắng, Ngọc nhi nói mau, ngươi cho ca ca phần thưởng gì?”



“Cái này…” Sở Thiên Ngọc vòng vo đảo mắt, cố tình khó xử nói, “Ta chỉ vốn là một học sinh nghèo, lại không có tiền…, ca ca chờ ta một chút oh.”



Đệ đệ thoáng cái bỏ chạy không thấy bóng người, Sở Thận Chi cười cười cũng lơ đểnh, như vô số lần trước kia an tĩnh mà đứng nguyên chỗ chờ đệ đệ trở về.



“Này, ngươi xem chúng ta tiến lên cùng học trưởng Thận Chi nói vài lời có được không?” Chứng kiến Sở Thận Chi một mình đứng, chị em gái trong fanclub chớp lấy cơ hội ngàn năm một thuở, lập tức ngo ngoe muốn di chuyển.



“Không được rồi, vạn nhất học trưởng Thiên Ngọc trở về, chúng ta sẽ bị mắng. Nghe nói giáo khánh năm ngoái, có cô bị mắng đến khóc.”



“Chỉ là theo ca ca hắn nói vài lời không được a? Có đệ đệ nào bá đạo như vậy, học trưởng Thận Chi lại không phải là vợ của hắn.” Cô gái lộ vẻ mặt không cho là đúng.



“Ta thấy chúng ta hay là đừng đi, như vậy dường như rất mạo muội rồi, học trưởng Thận Chi lại không nhận ra chúng ta.”



“Không cần biết, các ngươi không đi thì ta đi là được rồi.”



Môt cô gái trong đó lá gan cực lớn cứ như vậy kích động chạy đến trước mặt Sở Thận Chi.



“Chào học trưởng Thận Chi.” Cô gái đối với Sở Thận Chi nở ra một mạt nụ cười tự nhận là quyến rũ, “Ta là Vương Linh Linh của cao nhất (cao trung năm một), ta vẫn rất ngưỡng mộ học trưởng, ta — ”



“Ngươi hay là đi nhanh đi, ” cắt đứt lời cô gái nói, Sở Thận Chi nhướng mày, “Đệ đệ ta lập tức sẽ trở lại, ta không muốn làm cho hắn không vui.”



Luôn luôn thấp giọng Sở Thận Chi mặc dù không thích bị sùng bái như ngôi sao thần tượng, nhưng đối với loại hành động của cô gái này hắn từ nhỏ đến lớn sớm đã quá quen thuộc, cũng không bị bởi vậy mà nổi nóng, chỉ là ngay lần này đệ đệ bên cạnh mình, hắn không muốn có người quấy nhiễu hứng thú của hai người.



“Ca, phần thưởng tới!”



“Ngọc nhi…” Chứng kiến thiếu niên vội vã chạy tới, cầm trong tay hai cây kẹo đường, Sở Thận Chi vội vàng tiến ra đón, “Ngươi sao chạy gấp như vậy, ca ca chờ lâu một chút cũng không sao a, nhìn ngươi chạy đến đầu đầy mồ hôi.” Tinh tế móc ra khăn tay mà lau đi những giọt mồ hôi trên mặt thiếu niên, Sở Thận Chi không nỡ mà nói.



“Chạy chậm quá thì không được, đường sẽ tan ra. Ca ca, đến, cây này cho ngươi, ngươi nhanh ăn đi.”



“Uh.” Mặt mày hớn hở mà ăn kẹo đường Điềm Điềm đệ đệ khổ cực mua, Sở Thận Chi ngay cả trái tim cũng đều ngọt.



“Ăn ngon? Ta lâu rồi không ăn kẹo đường. Ồ? Cô gái kia là người nào a?” Lúc này mới phát hiện bên cạnh ca ca một cô gái đứng thừ người ra, Sở Thiên Ngọc nghi hoặc mà nói.



“Cô gái gì? Ta không phát hiện. Ngọc nhi, chúng ta đi thôi. Ngươi xem chúng ta bây giờ đi quán ngon nào nữa đây?” Sở Thận Chi lôi kéo tay đệ đệ quay đầu đi.



“Oa –” khóc nhào vào trong lòng bạn học của mình, cô gái khóc nước mắt nước mũi đầm đề, “Học trưởng Thận Chi tại sao thấy ta liền mất hứng, chứng kiến đệ đệ hắn liền cười đến vui vẻ như vậy, oa… Không công bằng không công bằng!”



“Nói ngươi đừng đi, ngươi càng muốn đi, học trưởng Thận Chi thương yêu đệ đệ hắn vốn có tiếng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến đệ đệ hắn không vui, ngươi khăng khăng không nghe lời muốn đi chạm vào cây đinh này, ngươi oh…”



Hối hận cũng không kịp rồi, tâm hồn thiếu nữ của cô gái đáng thương bất quá lại vì một cây kẹo đường mười viên, vì vậy mà tan nát…