Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV
Chương 38 :
Ngày đăng: 03:57 19/04/20
Editor: Cửu Vỹ Hồ
"Thâm Tuyết lão sư, xin hỏi bức ảnh này là ai gửi cho ngươi." Thiên Thảo chỉ vào dãy số hỏi
Nhìn thấy Thiên Thảo bộ dáng chân mày nhíu lại, giống như là việc biết được chủ nhân số điện thoại này là ai là chuyện vô cùng trọng đại. Thâm Tuyết tuy rằng chán ghét nàng nhưng nếu như Thiên Thảo thật là bị oan uổng, nàng ta cũng không đến mức bỏ đá xuống giếng “Ta cũng không biết là ai gửi, nó được gửi đến từ một dãy số lạ, toàn trường nhiều người như vậy, một cái lão sư ban âm nhạc như ta làm sao có thể số của ai cũng biết nha”
"Thâm Tuyết lão sư, chuyện ngày đó ta thật sự là bị vu hãm, nếu như biết được chủ nhân số điện thoại này là ai thì ta sẽ có cơ hội làm sáng tỏ được chuyện này! Điều này rất quan trọng đối với ta, nếu là ta chắc ngươi cũng không hi vọng bản thân vô duyên vô cớ bị oan uổng đi! Hiện tại ta cảm thấy người gửi bức ảnh chụp này cho ngươi cùng với người phát tán nó ở trường học có lẽ có liên hệ rất lớn, nhiều khả năng chỉ là một người. Không biết Thâm Tuyết lão sư có thể đem bức ảnh này cho ta làm manh mối được không? "
"Dựa vào cái gì a..." Thâm Tuyết liếc nhìn Thiên Thảo một cái, lại bị ánh mắt thâm trầm của nàng dọa cho sợ hãi “Được rồi, nếu như nó có thể giúp ngươi minh oan, vậy liền cầm nó đi”
"A!Ta biết ngươi là người tốt mà!" Thiên Thảo vô cùng thân thiết nắm lấy tay Thâm Tuyết, Thâm Tuyết ghét bỏ rút tay ra “Đừng có đụng ta!”
Rất nhanh đã đến thời gian luyện tập, Thâm Tuyết nhìn bóng lưng Thiên Thảo cầm gậy chỉ huy đi lên đài cười mỉa một cái, nhưng lo lắng đến mặt mũi của Nguyễn Tây nàng ta cũng không có lộ rõ biểu cảm khinh thường lên mặt. Cho dù Thiên Thảo là bị oan uổng, nàng ta vẫn như cũ chán ghét Thiên Thảo, ai bảo Thiên Thảo cướp mất vị trí của bản thân, vị trí chỉ huy vẫn nên để cho người có năng lực nắm giữ đi!
Nhưng là khi âm nhạc vừa vang lên, thậm chí mới chỉ là đoạn mở đầu, Thâm Tuyết đã bị giật mình trấn trụ.
Gậy chỉ huy vung lên, vốn âm nhạc không mang theo chút cảm tình lại có biến hóa cực lớn. Bình thường nếu là các chỉ huy khác thì sẽ điều khiển ban nhạc giống như một cỗ máy móc vậy, khống chế thang âm cùng độ mạnh yếu, nhiều khi còn chẳng khác máy ghi âm là mấy, khi mà cùng một ca khúc mà tất cả ban nhạc đều diễn tấu ra những âm thanh giống nhau, không có sự khác biệt.
Thế nhưng Thiên Thảo chỉ huy lại thật sự rất khác, điều khiến người ta chú ý không chỉ là kĩ thuật và nhạc tấu ra dễ nghe mà còn là ngôn ngữ, cảm xúc mà nó hàm chứa. Nếu để ý kĩ còn có thể thấy một vài chỗ nhỏ Thiên Thảo luôn dựa theo cảm nhận của mình mà thay đổi đi, như vậy tạo nên hiệu quả tuy rằng có chút sai khác với nguyên tác nhưng lại trở thành nét độc đáo riêng của ban nhạc Già Lam.
"A? Ta chỉ sợ ngươi sẽ cảm giác áp lực hơn."
"Sẽ không." Dừng một chút, Nghiêm Húc lại nửa đùa nửa thật hỏi: "Nếu như ta thắng, lão sư định thưởng cái gì cho ta?"
"Ách, ngươi nghĩ muốn thưởng cái gì?"
Làm bộ suy nghĩ một lúc, Nghiêm Húc mới chậm rãi mở miệng: "Ta muốn lão sư cùng đi xem phim."
Thiên Thảo không biết rằng lúc Nghiêm Húc nói những lời này trái tim của hắn đập loạn xạ, không theo quy luật, hắn nỗ lực nắm chặt tay để cho bản thân cố gắng bình tĩnh lại, trên mặt lại vẫn như trước là bộ dạng thản nhiên, giống như nó là một lời mời hết sức bình thường từ một học sinh tới lão sư của mình vậy.
Thời gian chờ đợi chỉ có vài giây mà đối với hắn như dài vô tận, Thiên Thảo rốt cục nói chuyện, nhưng nội dung lại không phải là trả lời là có hay không thể.
"Có thể đổi chỗ khác được không?" Thiên Thảo oán giận nói: "Vé xem phim rất đắt a! Ngươi muốn xem phim gì, tới nhà của ta, ta mua đĩa phim mời ngươi xem!"
Nghiêm Húc: "... Được."
Đối mặt với Thiên Thảo, cơ hồ không ai bắt kịp cái logic của nàng, nhưng là hắn chỉ biết,nàng không có đối hắn trốn tránh, cũng không cự tuyệt, như vậy thật tốt!