Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 64 : Có thể nhịn được sao?

Ngày đăng: 03:57 19/04/20


Editor: Mẹ Bầu



Betaer: Mẹ Bầu



Nguyễn Tây khẽ nghiêng đầu liếc Thiên Thảo một cái: "Này cô nghĩ cái gì?"



"Tôi nghĩ… Tôi đang sợ rằng có người giành mất chén cơm của Nghiêm Húc, chẳng phải cô nhóc kia cũng học đàn vi-ô-lông đó sao."



"Chờ tôi tìm được người khác có khả năng thay thế người kia đã rồi hãy nói."



Thiên Thảo cảm thấy cực kỳ vui mừng, hóa ra là sự tán thưởng của Nguyễn Tây đối với Nghiêm Húc đã đạt tới loại trình độ này.



Một đường đi theo Nguyễn Tây qua hồ nước, đi qua hành lang dài, đột nhiên Nguyễn Tây bị một cô gái gọi lại, nghe có vẻ rất thân thiết. Thiên Thảo định thần nhìn lại, cô gái kia chẳng phải chính là nữ sinh lúc trước đã bay cùng chuyến bay với cô tới đây hay sao! Chỉ là, bất quá tối nay cô ăn mặc cực kỳ bắt mắt. Chiếc váy dài màu rượu đỏ lộ vai, đường lượn sóng màu nâu cũng được cố ý xử lý qua, trên mặt được trang điểm tinh xảo, thoạt nhìn trông cô không còn như lúc bình thường nữa, mà đã đẹp hơn trước rất nhiều.



Nguyễn Tây dẫn theo Thiên Thảo đi tới nhập hội. Thiên Thảo tùy tiện nhìn lướt qua ở trên chiếc bàn dài hẹp kia một cái, lúc ánh mắt xẹt qua một góc thì đột nhiên sững sờ! Ở nơi đó, cô thế nhưng lại nhìn thấy Nghiêm Húc.



Khoảng cách của hai người không tính là xa, vị trí đó chỉ cách có hai người.



Ánh mắt của Nghiêm Húc rũ xuống, cũng không biết có nhìn thấy cô hay không. Hàng lông mi thật dài in bóng ở trên mí mắt tạo thành một khoảng tối hình rẻ quạt. Thiên Thảo chú ý tới một chiếc băng tang bằng lụa đen mà anh đang mang trên tay áo bộ âu phục màu đen. Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể khiến người ta lưu ý đến. Anh mang băng tang này là vì mẹ của anh sao!



"Ô! Cô giáo Thiên Thảo, cô giáo cũng tới à?" Cô nữ sinh lúc trước đã bay cùng chuyến bay với Thiên Thảo, sau  nhìn thấy Thiên Thảo đã bày ra bộ dạng một vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cô giáo Thiên Thảo, chẳng phải là cô không tới buổi giao lưu âm nhạc hay sao?"



"Đó là do anh ta nói." Thiên Thảo chỉ chỉ vào Nguyễn Tây.



Nguyễn Tây nhấp một ngụm rượu mà nam học sinh bên cạnh đã rót cho anh: "Tôi lại cho là cô ấy không đến."



Một người phụ nữ châu Âu có mái tóc dài màu vàng kim, sau nghe nói Thiên Thảo là học sinh của Nguyễn Tây, thì không kiềm chế được mà ngoài ý muốn bật kêu to lên: "Nguyễn Tây không phải anh đã nói không thu nhận học sinh sao? Lần trước tôi đề cử cho anh một chàng trai làm học sinh, thế nhưng mà ngay cả nhìn một cái, anh cũng chưa từng nhìn thì đã cự tuyệt!"



"Tôi đã từng đi xem học sinh kia chỉ huy, mặc dù lúc ấy xem ra kỹ thuật rất tốt, nhưng mà lên cao trong một không gian không lớn, thì sự chỉ huy của cậu ta rất giống với Bruno, tôi cảm thấy là anh ta đã bắt chước Bruno." Đối với đồng nghiêp, chung quy Nguyễn Tây luôn tỏ ra kiên nhẫn hơn mấy phần đối với những học sinh.



"Như vậy nói rõ học viên mới này của anh rất có tài hoa…" người phụ nữ tóc vàng cười híp mắt nhìn hướng Thiên Thảo, sau đó đưa cho cô một ly chất lỏng màu vàng: "Không ngờ rằng, ở chỗ này lại có thể được gặp học sinh của Nguyễn Tây, thật là hiếm có khó tìm… nào chúng ta uống một ly…"



Thiên Thảo nhìn cái bình đựng đầy chất lỏng kia một chút, là sâm banh, số độ ghi trên đó có thể nói là cao hơn rượu trái cây rất nhiều.



Bởi vì không thể nào từ chối nổi, Thiên Thảo đành phải chạm ly với người phụ nữ kia sau đó cũng chỉ uống tượng trưng một hớp, chứ không uống hết sạch rượu ở trong ly.


Rốt cuộc đã có chỗ nào sai đây? Hôm nay ngoại trừ cô ăn bữa ăn sáng ra, ngoài ra cũng không hề ăn thứ gì lung tung! Kha Ni đưa nước cho, cô cũng không có uống, làm sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ đây là phản ứng tự nhiên sao?



"Này, Thiên Thảo, cô làm sao vậy? Không thoải mái sao?..." Kha Ni đột nhiên đi tới, khẽ vuốt ve chỗ lưng trần bộ lễ phục mà Thiên Thảo đang mặc để lộ ra, tựa như an ủi cô vậy, làm cho Thiên Thảo run rẩy một hồi. Hai tay Kha Ni lại trợt xuống dưới, ngay trước mặt tất cả người dự thi trong phòng đang đợi lên sân khấu, anh ta xoa bóp bộ ngực nổi lên của Thiên Thảo, cách lớp vải đùa bỡn đỉnh nhũ nhô ra của cô: "Quả nhiên là em bị ngã bệnh rồi, đến nơi này cũng đã đứng lên rồi đây này… "



Trải qua sự vuốt ve của Kha Ni, Thiên Thảo rốt cục không nhịn được liền phát ra ngoài một tiếng rên, trong thân thể cô giống như đang có một ngọn lửa bốc lên, cháy rừng rực. Thân thể mềm mại của cô không ngừng giãy dụa, run rẩy, nhưng lại không hóa giải được một chút thống khổ nào của cô. Duy nhất có thể hóa giải chính là giọng nói vừa rồi của Kha Ni, nghe giọng nói của anh ta, cô rất không tự chủ muốn áp sát thân thể của mình vào người anh ta, để cho anh ta có thể vuốt ve cô dễ dàng hơn.



Bất quá lý trí còn chưa bị thân thể tiến công đạp xuống, Thiên Thảo vội vã nghiến chặt hai hàm răng lại nén nhịn sự kích thích của dục vọng xuống. Lúc này ngón tay của Kha Ni đang nắm nhẹ ở bên eo của cô liền trượt xuống dưới, khẽ cọ sát nơi khe mông mềm mại của cô: "Hiện tại người dự thi thứ hai đã lên sân khấu rồi đó! Thiên Thảo, em vẫn còn muốn đi tranh tài ư, có muốn chúng tôi tới giúp em hay không?..."



Kha Ni nói là “Chúng ta”, bao gồm có anh ta và có thêm ba người khác nữa, thuận tiện còn có thể cộng thêm cả những người dự thi đang đợi trong phòng lên sân khấu không biết tình huống thế nào, cho là Thiên Thảo lúc này đang tùy thời tùy chỗ phát tình.



Không thể không nói, thân thể của Thiên Thảo rất có lực hút, khi Kha Ni nói như vậy thì tất cả ánh mắt của những người dự thi nhìn thẳng vào.



Kha Ni lại phối hợp nói: "Thiên Thảo không nói lời nào, như vậy chúng ta liền lên nhé… hiếm khi được em chủ động như vậy, chẳng lẽ là bình thường đã quen với quy tắc ngầm của những vị trong ban giám khảo kia, hôm nay lại đột nhiên muốn thực hiện quy tắc ngầm một chút với chúng ta để cho chúng ta cố ý thua em sao?"



Lời nói của Kha Ni lập tức dẫn đến phát ra một hồi những tiếng nghị luận: "Lần đầu nhìn thấy một cô gái Á châu phóng đãng như vậy!"



"Nếu cô ta nói, cô ta nguyện ý đi làm mấy cái như vậy, thì như thế nào, dù sao thân thể của cô ta cũng đã bị những vị trong ban giám khảo kia chơi thấu rồi."



"Đợi tôi còn phải lên sân khấu đã, ông cứ chơi đùa trước đi, khi nào trở lại đến lượt tôi lên."



Bất tri bất giác, những người đàn ông này đã nghị bàn về phương pháp xử trí Thiên Thảo, không chút có một người nào tỏ ý nghi ngờ những lời mà Kha Ni đã nói..., hơn nữa lại còn có vẻ rất tin những lời nói của anh ta, cho là Thiên Thảo là một người chuyên dựa vào việc đi quyến rũ những vị trong ban giám khảo, hiện tại lại tới đây để quyến rũ bọn họ.



Ngấm ngầm chịu đựng sự thống khổ, đột nhiên Thiên Thảo nghĩ đến lúc trước Kha Ni đã từng hôn cô, hơn nữa còn có một loại mùi vị ngọt ngào, chẳng lẽ đó là Kha Ni đã thông qua nụ hôn để đút cho cô một thứ gì đó chăng?! Cổ họng của Thiên Thảo khàn đi, trừng mắt hướng về phía Kha Ni: "Là anh?!"



Kha Ni không thừa nhận, ngược lại lại kéo luôn dải váy trên vai của Thiên Thảo xuống. Không có đồ trói buộc, bộ ngực đầy đặn của Thiên Thảo liền bị lộ ra hơn phân nửa, khiến cho Kha Ni dễ dàng nắm bắt lấy bộ ngực của cô hơn. Anh ta hướng về phía lỗ tai của Thiên Thảo hà một hơi: "Có thể nhẫn nhịn được sao? Muốn phát tình thì cứ việc nói ra đi…"



Thứ thuốc mà anh ta đã đút cho Thiên Thảo uống chính là loại thuốc kích dục mạnh mẽ nhất trong các loại thuốc kích dục, hơn nữa lại chỉ có hiệu quả đối với phụ nữ. Nếu như không được phát tiết ra ngoài, thì có thể nói, vĩnh viễn sẽ bị tác dụng của thuốc quấy nhiễu, cho dù là ai cũng sẽ không thể nhịn được. Bất quá bây giờ người ở trong phòng đợi lên sân khấu có nhiều người như vậy, anh ta tin tưởng Thiên Thảo sẽ rất tận hứng, hơn nữa, tất nhiên là cô sẽ không thể vượt qua được buổi thi diễn xuất của mình. Cứ như vậy, Thiên Thảo không chỉ bị thất bại, trượt trong cuộc tranh tài, mà còn có thể bị anh ta nhuộm thành một khối xinh đẹp, biến cô ở trong mắt những người dự thi hôm nay, thành một người phụ nữ phóng đãng tự mình làm tự mình chịu.



Kha Ni không trực tiếp vác súng cứng rắn lên, bởi vì anh ta hi vọng được nhìn thấy Thiên Thảo lắc đầu cầu xin thương xót, giống như bộ dáng của một con chó cái đang tìm kiếm sự an ủi của mọi người đối với mình. Hiện tại cô cũng đã bị anh ta kích thích không sai biệt lắm, bất kể là trinh tiết liệt nữ cũng chỉ còn là một thứ quả để ăn mà chưa được mở ra, ở dưới tác dụng của thuốc, cô chỉ có thể trở thành một thứ đồi chơi của đàn ông mà thôi!



Trong dự liệu, Thiên Thảo chuyển động, nâng cái mông của mình lên. Một lũ đàn ông rục rịch ngóc đầu dậy, rất muốn cứ như vậy đặt Thiên Thảo nằm ra ở trên bục, cởi hết váy áo của cô ra, tuy nhiên liền bị Kha Ni ngăn lại. Kha Ni nói: "Để cho chính cô ta tự cởi."



Chỉ có điều, trong dự liệu luôn có những chuyện ngoài dự liệu. Vốn dĩ Kha Ni cho là Thiên Thảo sẽ tự cởi váy áo của mình ra, nhưng không nghĩ tới mấy động tác nâng cao cái mông của mình lên án này của Thiên Thảo chỉ là vì để cho mình có thể đứng được cao hơn một chút, phảng phất như cô dùng hết toàn lực của mình vậy, Thiên Thảo cầm lên thật nhanh mấy con dao nhỏ dùng để gọt lưỡi gà phát ra âm thanh của kèn Cla-ri-nét, cắm vào ở bên trong bắp đùi của mình. Lưỡi dao nhỏ mà sắc bén đã khiến cho trên đùi của cô lập tức chảy ra một đường máu quanh co! Sự đau đớn khiến cô đã đánh đổi được sự tỉnh táo tạm thời, cô cắn răng nhanh chóng hét to đối với lũ đàn ông ngu xuẩn đang động dục kia: "Cũng cút ngay đi cho tôi! Bà đây đã bị người đút thuốc!"



Bởi vì dưới tình trạng khẩn cấp Thiên Thảo đã dùng tiếng Hán để nói, cũng không biết lũ đàn ông ngoại quốc kia nghe có thể hiểu được hay không!