Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 65 : Có N loại phương pháp ức chế dục vọng

Ngày đăng: 03:57 19/04/20


Editor: Yi siêu biến thái



Betaer: Mẹ Bầu



Dưới tình trạng khẩn cấp Thiên Thảo đã dùng tiếng Hán để nói, cũng không biết lũ đàn ông ngoại quốc kia nghe có thể hiểu được hay không!



Quả nhiên người ở đây khi nghe lời của cô dáng vẻ đều mơ hồ, nhưng dưới hành động tự mình hại mình lẫn tiếng hét sắc nhọn của cô, đã thành công làm cho lũ đàn ông  đang đi về phía cô phải dừng bước.



Nơi bị chảy máu bởi vì có liên quan đến tác dụng của thuốc mà cũng dần dần không còn đau nữa, dục vọng ngày càng tăng, giống như một dạng virus xâm lấn vào đại não vừa tạm thời tỉnh táo của cô. Thiên Thảo lại dùng tiếng Anh nhanh chóng dịch câu nói kia lại, chỉ có điều giọng nói đứt quãng, còn kèm theo tiếng rên rỉ mê người.



Thân thể đã không ổn, nếu không giải quyết nhất định sẽ rất khó chịu… Hơn nữa cô còn có cuộc thi, bây giờ đã đến người dự thi thứ hai, gần đến lượt cô rồi…



Thiên Thảo chợt đẩy Kha Ni rồi chạy ra khỏi phòng chờ. Kha Ni bị giật mình cho nên đã không kịp ngăn cản. Lúc anh ta lấy lại được tinh thần thì Thiên Thảo đã chạy ra ngoài, mắt nhìn thấy sắp thành công, Kha Ni cảm thấy không cam lòng cho nên cũng đuổi theo Thiên Thảo, đồng hành còn có ba người bạn của anh ta. Trước khi làm chuyện này, bọn họ cũng đã bàn bạc ổn thỏa xong, phải đoạt về tay người đẹp châu Á sáng chói này. Đây là chuyện mà tất cả cánh đàn ông đều không kiềm chế nổi sự thèm thuồng! Lúc trước ba người của anh ta cũng đã đáp ứng ngay mà không chút do dự. 



“Bọn đàn ông kia không đến cũng tốt, mặc dù rất muốn nhìn thấy cô ta bị tất cả đàn ông làm cho biến thành bộ dáng heo mẹ. nhưng mà bốn người chúng ta thì có thể nói là thời gian của mỗi người lại càng được thừa thãi.” Kha Ni an ủi bởi vì sự kiện thay đổi mà có người có vẻ hơi trù trừ: “Người Trung Quốc rất coi trọng danh dự, nếu chúng ta làm thật cô cũng không nói ra, hơn nữa coi như nói ra, chúng ta không bắn vào trong để cho cô nắm được cái chuôi, thì cũng không thành vấn đề! Mọi việc đều có tôi ở đây rồi, bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết.”



Lời nói của Kha Ni làm cho lá gan ba người kia to lên. Gia đình Kha Ni thuộc loại gia đình đại tư bản ở Vương quốc Anh, bình thường theo anh ta đua xe gây tai nạn cũng không thành vấn đề. Mấy người quần là áo lượt quen được nuông chiều kia, nghe Kha Ni buông lời như vậy, hiển nhiêu bao nhiêu lo lắng đều ném ra sau ót.



Tiến vào vòng chung kết có bảy người, có ba giải thưởng gồm giải vàng, giải bạc, và giải đồng. Kha Ni là người cuối cùng ra trình diễn, anh ta tin tưởng nếu không có Thiên Thảo thì nhất định anh ta có thể đoạt được giải vàng. Bởi vì thầy của anh ta là một người ở trong ban giám khảo, vì đả thông mối quan hệ nên đã âm thầm tặng không ít quà, cho nên không có Thiên Thảo là tốt nhất. Bất quá anh ta vạch ra kế hoạch này nguyên nhân trọng yếu nhất chính là coi trọng thân thể của Cửu Thiên Thảo, dáng vẻ của cô trong bộ lễ phục, nếu như không mạnh mẽ kiềm chế, có thể nói, sẽ làm cho ánh mắt của anh cũng không thể nào rời bỏ nổi bóng dáng của cô, dù chỉ là một cái chớp mắt!



Nhân viên công tác gõ gõ lên cánh cửa phòng chờ lên biểu diễn: “Số ba Cửu Thiên Thảo chuẩn bị, số hai đã sắp kết thúc.” Thấy không có ai lên tiếng, nhân viên công tác lại hô một tiếng: “Cửu Thiên Thảo đâu?”



Lúc này trong phòng chờ lên biểu diễn truyền đến một giọng nói thật nhỏ: “Có thể cô ấy bỏ cuộc rồi.”



Nhân viên công tác cả kinh, đến trận chung kết còn bỏ cuộc?



"Mọi người khẳng định là như vậy sao?!" Anh ta hỏi.



Không ai lên tiếng, chẳng biết tại sao cũng không ai hi vọng Thiên Thảo trở về! Nếu như cô nhường lại vị trí này, như vậy không biết trong bọn họ có ai có thể lên được vị trí đó, đoạt được giải thưởng ở trận chung kết.



Nhân viên công tác vội vã đi, số hai xuống sân khấu thật lâu cũng không thấy có người lên biểu diễn tiếp. Cái tên Cửu Thiên Thảo đã được gọi ba lần, lúc này nhân viên đi gọi người vừa rồi nhanh chóng đến chỗ ban giám khảo nói thầm mấy tiếng. Chân mày Nguyễn Tây cau lại, anh biết Thiên Thảo không thể nào bỏ cuộc, nhất định là có chuyện gì xảy ra, những anh không thể rời khỏi chỗ ngồi được. không thể làm gì khác hơn là lợi dụng mình là người của phía Trung Quốc cử đến nước Pháp với thân phận là ban giám khảo của cuộc tranh tài lần này: “Chờ đi, gọi người thi kế tiếp!” 



Nghiêm Húc cau mày quan sát diễn biến trên sân khấu, không ngờ người tiếp theo không phải Thiên Thảo, cô vốn là thí sinh số ba.



Không có xem trận đấu kế tiếp, Nghiêm Húc vội vã rời khỏi vị trí rồi chạy về phía sau. Trong lòng anh hơi lo lắng, cho dù cô chỉ có chút không thoải mái thì anh vẫn muốn đi xem tình trạng của cô một chút.



Thiên Thảo vội vã chạy vào phòng vệ sinh, lật lại tấm bảng thành “đang dọn dẹp”. Phải làm sao để có thể kiềm chế tác dụng của thuốc rồi chạy tới cuộc thi, lúc trước dùng dao găm đâm thì cũng chỉ có thể làm cô tỉnh táo tạm thời mà thôi. Thiên Thảo đặt đầu dưới vòi nước đang mở tối đa, mặc dù nước thật lạnh nhưng không thể làm giảm nhiệt độ trên thân thể cô hoặc làm cho đầu óc đang dần rơi vào mê mang trấn tĩnh lại.



Một phương pháp này không dùng được thay đổi sang dùng phương pháp khác. Thiên Thảo há miệng uống một ngụm nước máy thật to vào trong miệng, hi vọng có thể làm nhạt bớt tác dụng của thuốc, nhưng có mùi vị của thuốc khử trùng có trong nước máy lại khiến cô buồn nôn, nhưng mà nôn khan cũng không thể, chỉ còn dư lại lúc này cảm giác thần kinh và lý trí dần dần bị kéo căng ra.



Rốt cuộc chịu không nổi nằm ở trên bồn rửa tay, có lẽ cô chỉ còn cách cuối cùng là…tự mình.



Cô kéo thân thể đã nóng rực kích động đến bất an kia đi tới một phòng vệ sinh kế bên, cô ngồi trên nắp bồn cầu không chống đỡ nổi sự run rẩy, lấy tay đóng cửa lại, nhưng cánh cửa lại bị người khác nắm lại, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.


Đối mặt với sự đột nhiên xuất hiện của Thiên Thảo, dưới sân khấu rối rít những lời bàn luận với những sắc thái riêng không đồng nhất.



Đi tới trước dàn nhạc, hướng về phía khán giả cúi chào, Thiên Thảo giơ tay lên làm một tư thế, chương thứ nhất “Cái chết của Satan” bắt đầu!



Khi âm nhạc vang lên, ban giám khảo vốn nghĩ muốn kết thúc cuộc thi nhanh một chút liền sửng sốt một hồi, toàn bộ nhạc điệu đều không giống người khác, thiên về hòa âm biểu đạt tự do hơn, nhưng đều trên tự do thân thể, không có một người nào, không có một thứ gì giống như âm nhạc, nó phóng túng giống như linh hồn của cô. 



Đúng, là phóng túng.



Mà vị nhạc trưởng trên sân khấu kia lại càng làm cho người ta không thể nào dời mắt được! Vốn là cảm thấy quần áo của cô không được ngay ngắn, đầu tóc rối tung, dáng vẻ lên sân khấu có chút không được tao nhã, nhưng khí thế phát ra trên thân thể làm cho người ta không thể coi thường, hơn nữa ánh mắt cùng vẻ mặt của cô giống như…giống như khi nghe được âm nhạc của cô, sẽ cảm thấy bộ dạng nhếch nhác này là cô đặc biệt tạo ra vì âm nhạc mà thôi.



Mà so với khán giả thì những nhạc công trong dàn nhạc mới chính là những người phải đấu tranh hơn, ánh mắt của cô làm cho người ta không thể dời mắt, khiến cho người ta chăm chú từng cử động một! Cô giống như mỹ nhân ngư chịu đựng đau đớn khiêu vũ trên mũi đao để biểu diễn cho mọi người, cô vì chung kết mà sẽ hóa thành bọt biển, nhưng lại có được sự giải thoát khỏi gông xiềng.



Đó là bọt biển kiên cường.



Chút sức lực của Thiên Thảo cuối cùng cũng cạn kiệt, động tác ngừng ngắt gậy chỉ huy, cũng đòi hỏi cô phải hạ gậy xuống cực kỳ công phu, nhưng ánh mắt của cô cũng chưa từng nhắm một cái. Tại sao phải nhắm lại, chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng mới cần nhắm mắt lại để cảm nhận, mà loại nhạc này, cô muốn toàn bộ buổi biểu diễn đều phải trợn tròn mắt, để cho mọi người cảm thụ ánh mắt của cô, cố gắng không để cho ánh mắt ngã xuống.



Sau chương đầu là chương thứ ba, sau đó là chương thứ chín, mỗi tiếng nhạc đều có như linh tính như vậy, hoàn mỹ thế kia, cảm động lòng người như vậy.



Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, Kha Ni vẫn chưa hồi phục khỏi cơn chấn kinh, tại sao đột nhiên lại cảm thấy thất bại, là anh ta đã mang đến làm cho cô buổi biểu diễn hoàn mỹ như vậy?



Không chỉ cảm xúc truyền đúng chỗ, ngay cả người xem cũng nghiêng về phía cô, giống như cô là diễn viên trung tâm – rõ ràng lúc cô ta tiến vào rất chật vật.



Qua quá trình thảo luận khá dài, giải thưởng lớn nhất của Bối Thượng Tùng cuối cùng đã được quyết định, Giải vàng thuộc về Thiên Thảo, cái gì thuộc về mình thì người khác cũng không thể lấy đi.



Thiên Thảo cầm cúp vẻ đầy mệt mỏi, chút sức lực còn lại cô cũng đã dùng cho gậy chỉ huy.



Kha Ni được Giải bạc tỏ vẻ không cam lòng, người phụ nữ này…không chỉ làm tay anh ta bị thương, còn đoạt mất cúp của anh ta!



“Kha Ni, trong dạ dày của anh hẳn là còn lưu lại.” Thiên Thảo đứng bên cạnh anh ta đột nhiên nói nhỏ.



Kha Ni ngẩn người: "Cái gì?"



“Tôi bị hạ thuốc, có thể phải kiểm tra từ trong thân thể của anh thôi.”



Kha Ni giật mình, ngay cả anh ta cũng không dự liệu được chuyện này.



Sau khi cuộc thi ở Bối Thượng Tùng kết thúc, lần thi đấu này đã trở thành đề tài tán gẫu của mọi người.



Mấy cuộc thi mang tính quốc tế như thế này vị trí Giải vàng thường bị trống, bởi vì thực lực của người dự thi không đủ, cho nên không đáng trao. Nhưng mà năm nay Giải bạc lại được giữ lại, nghe nói là tạm thời bị hủy bỏ tư cách, tin tức cụ thể đều bị phong tỏa, một chút cũng không thể thăm dò được.



Sắp thành lại bại, đều là chuyện một sớm một chiều.



Mà đầu sỏ gây ra – Thiên Thảo vẫn là không biết làm sao đối mặt với Nghiêm Húc, mà có lẽ anh cũng không biết phải đối mặt với cô như thế nào?