Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV
Chương 7 : Đối với lũ lang sói phải thật thẳng tay!
Ngày đăng: 03:56 19/04/20
Editor: Cửu Vỹ Hồ
Nguồn: viewtopic.php?f=169&t=385518
Sau cùng là Nghiêm Húc đưa Thiên Thảo về nhà, Thiên Thảo từng hỏi qua Nghiêm Húc có biết tên nam sinh che mặt kia hay không, kết quả là Nghiêm Húc cũng không có ấn tượng gì về hắn.
Thiên Thảo nhớ lại bản thân hình như từng dạy thay một tiết toán học. Lớp học kia nàng lười giảng liền để cho các học sinh tự học, hơn nữa đúng là đã từng có một nam sinh đánh rơi thước kẻ. Bất quá lúc đó nàng cảm thấy dù sao cũng là tạm thời dạy thay, không cần tạo quan hệ tốt với học sinh nên không có giúp hắn nhặt, hiện tại nghĩ lại nam sinh che mặt kia nhất định là hắn.
“Lão sư, ngươi ở một mình sao?” Đứng ở dưới tòa nhà Thiên Thảo ở Nghiêm Húc đột nhiên hỏi
“Không, ta đang có ý định nuôi một con chó”
“Nga” Nghiêm Húc cúi đầu, giống như đang tập trung suy nghĩ gì đó, cũng không chú ý lời nói của nàng mắc lỗi: nuôi một con chó cũng tính là ở một mình đi?
Thiên Thảo chỉ chỉ quần áo trên người mình “Ta đây lên trước, quần áo ngày mai giặt sẽ đem trả lại ngươi”
“Không cần giặt” Nghiêm Húc đột nhiên vội vàng đánh gãy lời nói của Thiên Thảo, ý thức được bản thân luống cuống, hắn cười khan tiếp tục giải thích “Không cần phiền toái lão sư”
Tuy rằng Thiên Thảo nói giặt quần áo cho Nghiêm Húc nhưng nàng vốn có ý định ngày mai trực tiếp đưa lại quần áo này cho hắn a, khụ khụ, dù sao giặt hay không giặt hắn cũng không nhìn ra được, vừa vặn lại có thể thể hiện bộ dạng lão sư ôn nhu hiền lương. Nhưng nàng không nghĩ tới Nghiêm Húc này hào phóng như vậy! Cho phép nàng không cần giặt. Đứa nhỏ này thật sự… thật sự…. là tri kỷ!~
Trong lòng nghĩ vậy, Thiên Thảo giả bộ thập phần nghiêm túc lấy tư thế trưởng bối vỗ vỗ vai Nghiêm Húc: “Đứa trẻ ngoan!”
Nghiêm Húc cảm nhận được tay Thiên Thảo đặt trên vai, khuôn mặt vốn vừa bớt đỏ lại vì sự đụng chạm cùng tươi cười của nàng mà trở nên hồng hồng khác thường.
Kỳ thực trong lòng Thiên Thảo là đang rít gào:a sao mà âm hồn bất tán vậy chứ, tại sao cái nam nhân vật chính trong bộ AV lại xuất hiện lúc này nha? Nàng nhớ được luân gian nữ chủ đại đa số đều là mấy lão nhân dâm tà không đứng đắn như thế này. Bọn hắn xuất hiện ở nơi này là muốn làm gì nàng đâu?
Kết quả lão nhân kia mở miệng, giọng điệu còn hết sức nho nhã lễ độ: “ Ta thật thưởng thức tài năng âm nhạc của ngươi, ta nhưng đã rất nhiều năm không có thu nhận đồ đệ, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?”
Nếu là Thiên Thảo trước kia không có xuyên không liền nhất định sẽ vui mừng đáp ứng, bất quá hiện tại trong đầu nàng hiện lên vô số tình tiết AV mà nàng dã xem qua, hiện tại chỉ sợ trong chuyện này có trá!
Quả nhiên! Thiên Thảo nghĩ tới một cái bộ AV, nói về chuyện xưa lưu lạc của một thiếu nữ thiên tài.
Chuyện xưa là như vậy: Cầm thú giáo sư lấy danh nghĩa thưởng thức tài hoa của thiếu nữ mà thu nàng làm đồ đệ, sau đó luôn gọi nàng đến biệt thự của hắn để luyện đàn, liền sau đó mượn việc dạy đàn mà khiến cho thiếu nữ cùng bản thân nhiều lần phát sinh quan hệ. Cuối cùng thiếu nữ thiên tài bị chà đạp, mất đi tự tôn, trở thành một cái nô lệ bao dưỡng của lão cầm thú.
Về phần phương pháp giảng dạy chính là khi thiếu nữ đánh đàn, cầm thú giáo sư thừa cơ hội mà ăn đậu hũ của nàng, miệng thì nói lời chính nghĩa nói rằng đây là hắn đang khảo nghiệm khả năng tu dưỡng, tập trung của nàng. Một cái chân chính âm nhạc gia là người mà không bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh quấy nhiễu. Thiếu nữ nghe vậy liền ngu ngốc nhịn xuống, cho rằng giáo sư thật sự đang khảo nghiệm mình. Cuối cùng cầm thú giáo sư tay dâm loạn sờ soạng càng ngày càng lớn mật, còn chui vào váy của nàng. Thiếu nữ kia nhưng lại ngốc ngếch kiên trì đàn dương cầm, vì động tác kịch liệt mà âm nhạc bị ngắt quãng, tuyệt không dễ nghe.
Thiên Thảo thật sự cảm thán: nữ nhân vật chính kia tài năng về âm nhạc như vậy thế nhưng chỉ số thông minh lại tuyệt không đáng khen. Hiện tại nàng không thể không đề phòng lũ biến thái xung quanh, chẳng hạn như lão giáo sư cầm thú trong câu chuyện, đầu năm nay lũ biến thái không thể trêu vào a, huống hồ nàng cũng không tính là thuộc tuýp người thông minh cho lắm…
Mặc dù rất yêu thích âm nhạc nhưng Thiên Thảo cũng không dám lỗ mãng không chừa lại đường sống cho mình, liền đối với lão giám khảo nói “ Để ta về nhà suy nghĩ kĩ đã”
Lão nhân kia thật kinh ngạc, hình như không đoán trước được nàng thế nhưng không đáp ứng ngay, phải biết rằng cơ hội tốt như vậy đối với một học sinh đã đi làm, tuổi lại còn không còn nhỏ mà nói là cực kỳ hấp dẫn, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
“Không nghĩ tới tiền bối cũng ở trong này” Lúc này đột nhiên bên cạnh Thiên Thảo truyền đến một thanh âm trầm thấp mà ổn trọng, đó là một gã nam tử trung niên chỉ mặc áo sơ mi cũng không có đeo cà vạt, hơn nữa cúc áo tùy ý cài, lộ ra rõ ràng xương quai xanh nam nhân, hắn đang từ chỗ rẽ chậm rãi đi tới.
Kỳ thực nói hắn là nam tử trung niên cũng có chút không chính xác, tuy rằng bộ dáng của hắn giống như ba mươi mấy tuổi nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, ngũ quan được bảo dưỡng rất tốt, tóc được vuốt về phía sau, nhìn qua cũng chỉ giống như mới có hơn hai mươi tuổi.