Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV
Chương 8 : Rốt cục kẻ nào mới là cầm thú?
Ngày đăng: 03:56 19/04/20
Editor: Cửu Vỹ Hồ
Nguồn: viewtopic.php?f=169&t=385518
Kỳ thực, nói hắn là nam tử trung niên cũng có chút không chính xác, tuy rằng bộ dáng của hắn giống như ba mươi mấy tuổi nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, ngũ quan được bảo dưỡng rất tốt, tóc được vuốt về phía sau, nhìn qua cũng chỉ giống như mới có hơn hai mươi tuổi.
Thế nhưng khí chất của hắn lai biểu lộ là cái người đã từng trải, cũng không phải là đám thanh niên non nớt chưa hiểu sự đời, toàn thân cao thấp cũng đều lộ ra cỗ hơi thở của kẻ có quyền thế.
“Tiền bối cùng ta lần này không hẹn mà lại có suy nghĩ thật giống nhau, ta cũng thật sự rất thưởng thức nàng. Chỉ có điều ta không có ý định thu nàng làm đồ đệ” Nam tử không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với lão giám khảo, lại quay sang đánh giá Thiên Thảo, đối mặt với ánh mắt của hắn, nàng lại có một loại cảm giác toàn thân lạnh lẽo, giống như bị người nhìn thấu.
Nam tử kia rốt cục cũng mở miệng nói với Thiên Thảo: “Xin chào, ta là người sáng lập của ban nhạc Già Lam – Nguyễn Tây. Vừa rồi ngươi biểu diễn rất khá a.”
Thiên Thảo không hiểu lắm dụng ý của nam tử này, hắn tự giới thiệu bản thân rồi thì tìm mình mục đích là gì? Không đợi Thiên Thảo hỏi, nam tử kia liền đưa cho nàng một cái danh thiếp: “Ngoại trừ tiền bối đây, ngươi có thể suy nghĩ một chút về thỉnh cầu của ta.”
Thiên Thảo cầm tấm danh thiếp tỏa ra hơi lành lạnh. Nam tử này thật đúng là kiêu ngạo, nói chuyện đều lời ít mà ý thì nhiều, cũng không quan tâm xem người khác nghe có kịp tiếp thu hay không.
Thiên Thảo thu hồi danh thiếp, vừa muốn hỏi nam tử kia một chút, không nghĩ tới cái tên Nguyễn Tây kia cứ thế mà quay người bước đi?
Gương mặt có chút xấu hổ, nàng lại liếc nhìn vị giám khảo, hắn vẫn còn đang mải nhìn theo phương hướng Nguyễn Tây rời đi, hơn nữa vẻ mặt còn thật sự khó coi. Điều này làm cho Thiên Thảo thật không rõ, Nguyễn Tây kia cùng lắm chỉ là một cái tiểu bối mà thôi, tại sao ánh mắt lão giám khảo này làm sao lại như nhìn thấy cái đinh trong mắt đâu?
Điều này làm cho Thiên Thảo không khỏi đau đầu, có đến hai người tìm đến nàng, hơn nữa đều là cái cơ hội khó có được, cho nên rốt cuộc trong hai người này kẻ nào mới là cầm thú giáo sư đây? Không có cách nào a, đoạn AV kia quá ngắn mà manh mối thì quá ít, ở cái nơi hỗn độn như này nàng cần phải xem xét, phán đoán thật cẩn thận.
Đi ra khỏi hội trường, Thiên Thảo từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Húc, nàng đi qua vỗ vai hắn: “Sao còn chưa đi về?”
“Ta định chờ lão sư cùng về.”
“Ngươi là muốn đến thăm nhà ta sao?” Thiên Thảo nói đùa, lại không nghĩ rằng Nghiêm Húc nghiêm túc đáp “Có thể a”
Bản thân nàng còn không phải thật sự muốn làm lão sư đâu, thăm nhà cái gì chứ chỉ là nói đùa, nói đùa mà thôi…
Sử dụng nhạc cụ chính là một bộ môn nghệ thuật, cho dù là cùng một giai điệu nhưng cách dùng sức mạnh yếu khi đàn không giống nhau liền tạo ra cái cảm xúc bất đồng cho người nghe. Đối với đàn dương cầm mà nói, khinh âm so với trọng âm lại càng khó hơn, bởi vì người đàn phải điều khiển tốt lực đạo ngón tay. Hiện tại trong phòng ăn này, nghệ sĩ dương cầm nhưng đánh đàn rất nhẹ, tiết tấu liên tục không có âm nào trầm, giống như một khúc nhạc nhẹ nhàng, trữ tình, mà rất cuốn hút. Thực lực của hắn thật không thể xem thường.
“ Khúc này chính là bản nhạc mà ta sáng tác” Nguyễn tây nhấp một ngụm rượu đỏ nói, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú về hướng nghệ sĩ dương cầm “Người của ta”
Thiên Thảo tay có chút phát run, tuy rằng biết ý tứ của Nguyễn Tây là chỉ cái nghệ sĩ kia là người trong dàn nhạc của hắn, nhưng câu từ biểu đạt lại làm cho người ta suy nghĩ miên man nha….
“Đúng rồi, ngươi muốn nhận ta làm học trò sao?” Thiên Thảo nghĩ đến cái lão giám khảo kia muốn nhận nàng làm đồ đệ, bèn hỏi Nguyễn Tây, không nghĩ đến Nguyễn Tây giật giật khóe môi: “Chẳng lẽ ta già như vậy, đã đến tuổi để nhận học trò?”
Thiên Thảo vuốt mông ngựa: “Tất nhiên là không phải, nhưng ngươi có cái bản lĩnh này nha”
Nguyễn Tây lại nhấp một ngụm rượu: “Ta không nhận học trò, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi về việc ký hợp đồng.”
“Kí hợp đồng?”
“Dàn nhạc Già Lam chuẩn bị phân ra làm hai ban nhạc, ta cần thêm một cái chỉ huy”
“Ta có thể chứ?” Thiên Thảo hưng phấn chỉ vào bản thân, trong lòng giơ lên cái chữ V --- --- lần này thế nhưng xuất sư đại thắng a!
Ai biết Nguyễn Tây lại chậm rãi nói: “Không thể!”
“Hả?” Thiên Thảo tươi cười có chút hung hăng bị đả kích
“Để sau khi huấn luyện xong rồi nói” Nguyễn Tây buông ly rượu liếm liếm môi “Bất quá những người cùng ta kí hợp đồng còn chưa có xuất hiện qua cái phế vật”
Chẳng lẽ ý hắn là nói chỉ cần kí hợp đồng liền có thể đảm nhiệm chức vị chỉ huy, chẳng qua là vấn đề thời gian? Thiên Thảo hoang mang. Thế nhưng Nguyễn Tây bộ dáng không hề vội vàng hay nóng nảy, cũng không đưa ra thêm lợi ích gì, thật giống như không quá để ý đến lựa chọn của Thiên Thảo, điều này làm cho nàng thế nào cảm thấy như đang bị lừa, bởi vì kẻ lừa đảo đều luôn có những mưu sách đánh lừa người mua nha.
Lại thấy diện mạo của Nguyễn Tây cũng không tệ, đối nàng thái độ cũng rất lạnh nhạt. Điều này làm cho Thiên Thảo có cảm giác an tâm không ít, vậy nàng là nên kí hay không đây? Đây nhưng là một cái cơ hội hiếm có để tiến tới ước mơ làm chỉ huy của nàng đó.