Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 15 : Đứa trẻ không có nương

Ngày đăng: 00:19 22/04/20


Sau cơn mưa ẩm ướt

trên quan đạo, một bóng dáng màu trắng thật cẩn thận ở nơi đó nhảy về

phía trước, không ngừng tìm kiếm vị trí hơi chút khô cạn để đặt chân,

lại phải cẩn thận lúc rơi xuống đất không để cho bùn đất bắn tung tóe

lên người.



Nhảy một lúc sau, bóng dáng màu trắng kia thở hồng hộc dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn qua bóng dáng phía sau đang nhàn nhã

thoải mái đi theo nàng, vì sao cái tên kia vẫn cứ đi theo mình? Cũng đã

nói nàng không thể nhớ được mọi chuyện trước kia, cho nên căn bản không

có nửa xu quan hệ với hắn, tại sao hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định?



Mà thời điểm quay đầu tức giận trừng đối phương, nàng mới phát hiện đối

phương lại có thể đề khí đứng trên một thân cây không cao cách đó không

xa phía sau nàng... Nàng lập tức nổi nóng rồi, lạnh lùng nghiến răng

nói: “Ta đã nói rồi, đừng đi theo ta nữa!”



Đối phương một thân

hắc y nhẹ nhàng bay lượn theo gió, đứng ở trên cao cúi xuống phía dưới

nhìn bộ dáng tức giận trừng với mình của nàng, môi mỏng khẽ nhếch hờ

hững mở miệng: “Chung đường mà thôi!”



Chân Tô Nhược Hàm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn ở trong vũng bùn.



Chung đường? Hắn lại còn nói chung đường?



Nếu cùng đường thì đại gia ngươi trực tiếp đi nhanh chút là được, có tất

yếu cùng đường đến mức từ nãy đến giờ vẫn duy trì khoảng cách không gần

không xa mười thước sao?



”Ngươi...” Tô Nhược Hàm tức giận đến hai mắt nheo lại.



Đối với nam nhân yêu nghiệt tự xưng là Ám Tinh, không biết vì sao, chính là nàng cảm thấy không quá tin tưởng hắn. Không thể nói rõ được là nguyên

nhân gì, chỉ vì lúc ban đầu từ trong mắt hắn nàng thấy được lãnh ý chợt

lóe rồi biến mất, đã cho nàng một loại cảm giác kỳ thật đối phương rất

bài xích nàng.



Hơn nữa người này lại cứ khăng khăng gọi nàng là

tiểu thư, thậm chí đeo trên tay nàng một chuỗi chuông nhỏ cổ quái không
dáng nho nhỏ bồi hồi ở bên ngoài khoảng chừng nửa chén trà nhỏ, nhưng

cuối cùng nó vẫn xoay người chuẩn bị rời đi. Chỉ là trước một khắc nó

xoay người rời đi, một giọng nói trầm thấp từ trong phòng truyền đến:“Mặc nhi... Ngươi còn không định tiến vào sao?”



Nghe tiếng nói vang lên, bóng dáng nho nhỏ đứng ở cửa hơi ngừng một lát, thần sắc khẩn trương đi vào trong thư phòng.



Sau khi vào nhà thấy nam tử áo trắng cúi đầu cầm bút viết nhanh ở trước cái bàn gần cửa sổ, đứa trẻ non nớt vân vê bên trong ống tay áo, giọng nói

thanh thúy trẻ con mang theo một chút bàng hoàng mở miệng: “Phụ thân...

nàng, nàng thật sự đã chết sao?” Là "nàng" mà không phải "nương".



Nam tử áo trắng đang cúi đầu viết gì đó, sau khi nghe được trong giọng nói

trẻ con mang theo một chút bàng hoàng và run rẩy thì dừng bút, ngẩng

đầu, con ngươi màu đen trong trẻo nhưng lạnh lùng thâm thúy thêm vài

phần: “Ngươi để ý sao?”



”Con...” Trên gương mặt trẻ con non nớt tái nhợt một mảnh, môi run run, không thể nói được một lời nào.



Cậu để ý sao?



Nữ nhân mang theo mục đích mà sinh ra cậu, nữ nhân mà từ sau khi sinh cậu

ra cũng chưa từng cho cậu ấm áp, nữ nhân đối với cậu cho tới bây giờ

cũng chỉ có chán ghét và lạnh lùng, nếu thật sự nàng đã chết rồi, cậu để ý sao?



Thân hình nho nhỏ run nhè

nhẹ, trên mặt non nớt đáng yêu che kín mê mang và bàng hoàng khó hiểu,

cậu để ý chết sống của nữ nhân kia sao?



Cuối cùng bóng dáng nho nhỏ kia, khuôn mặt tái nhợt thấp giọng nói: “Con, con không biết...”



Nam tử áo trắng chậm rãi đi tới, nhìn thân thể đứa nhỏ run run, con ngươi

như ngọc lưu ly u ám vài phần, đưa tay kéo bóng dáng nho nhỏ qua, ôm cậu vào trong lòng nhẹ giọng nói: “Nàng không chết, nhưng ta sẽ không để

cho nàng lại thương tổn đến ngươi.”



Nam hài đột nhiên ngẩng đầu nhìn phụ thân của mình, đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại còn khổ sở.



Như vậy, có phải về sau cậu thật sự là đứa nhỏ không nương hay không? Tuy rằng cậu cũng chưa từng cảm nhận được ấm áp của nương.