Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 16 : Dùng kế chạy trốn

Ngày đăng: 00:19 22/04/20


Trên đường cái ồn ào, người bán hàng rong lui tới thét to rao hàng không ngừng, còn có quầy

hàng hai bên đường rực rỡ hàng hóa muôn màu. Tô Nhược Hàm hít một hơi

thật sâu, giảm đi vài phần bàng hoàng lúc ban đầu mới đi vào thế giới

không biết này.



Nhìn người qua đường lui tới, cùng với giọng nói

cò kè mặc cả ở gần đó, khóe miệng hơi lộ ra cười nhẹ thả lỏng. Kỳ thật

mặc kệ là ở nơi nào cũng giống nhau, phải ăn cơm phải tồn tại.



Thay vì bàng hoàng không biết chuyện gì, còn không bằng thả lỏng hưởng thụ nhân sinh ngoài ý muốn này.



Hung hăng cắn một miếng banh bao nhân thịt trong tay, lại đưa tay vuốt ve

chiếc vòng tay trên cổ tay mình, trên mặt Tô Nhược Hàm lộ ra vẻ tự tin

sáng rỡ, nàng tin tưởng có nó tồn tại, cuộc sống cũng sẽ không khó khăn

được.



Nhưng mà...



Hơi hơi nghiêng đầu, liếc liếc mắt nhìn

bóng dáng màu đen cách một thước ở phía sau đã khiến cho ánh mắt mọi

người đang trộm nhìn, Tô Nhược Hàm ảo não nhíu mày lại. Vốn trên người

nàng mặc một thân váy áo màu trắng khảm lông cáo hơi có vẻ phú quý, ở

trên đường cái thì có vẻ có chút không phù hợp, lại còn tên Ám Tinh này

nữa, cũng không phải bộ dạng không thể gặp người, mà ban ngày ban mặt

cũng mang mặt nạ màu bạc ở trên mặt, dẫn tới dọc theo đường đi tầm mắt

mọi người đều nhìn sang bên này.



Dọc theo đường đi nàng đã thử qua đi đám đông chật chội, cứ nghĩ tên phía

sau đã rời khỏi, hoặc là nói nàng muốn tận lực ném bỏ tên đi theo kia.

Nhưng mà cũng không biết có quan hệ gì với một thân trang phục trên

người này không, đối phương vẫn luôn theo sát, nàng đi ở phía trước

giống như ngọn đèn sáng nổi bật bắt mắt, làm thế nào cũng không vứt hắn

được...



Vẻ tức giận trong mắt Tô Nhược Hàm chợt lóe rồi biến mất, nhìn bên phải phía trước có một tiệm quần áo may sẵn, trong đôi mắt

hạnh đen nhánh hiện lên ánh sáng, đột nhiên dừng chân nghiêng đầu nhìn

Ám Tinh phía sau nói: “Vừa mệt vừa đói, tìm một chỗ ăn cái gì đó rồi

thuận tiện nghỉ ngơi một chút đi!”



Đối phương nhíu mày nhìn nàng, trong đôi mắt cụp xuống hiện lên sự hoài nghi, trên đường đi nàng mua

thức ăn năm lần, đi vào quán trà hai lần, hơn nữa trong tay nàng đang

cầm đồ ăn vặt cũng còn chưa có ăn xong, lại nói đang đói bụng? Thò tay

chạm đến cục giấy vo tròn trong cổ tay áo của mình vừa rồi thu được, ánh mắt của hắn ngưng lại rồi gật gật đầu.
nào, thậm chí là nơi này có mấy quốc gia, cũng chưa có biết rõ ràng.



Suy nghĩ một chút, Tô Nhược Hàm lắc lắc đầu, lấy ra bạc lẻ vừa rồi ở trong

khách điếm ăn cơm dùng ngân phiếu tính tiền còn thừa lại, tùy tay quăng

cho bà chủ nói: “Quên đi, ngươi lấy đến cho ta hai bộ vải thô quần áo

như trên người ngươi, màu sắc hơi bình thường.”



Vốn vừa nghe Tô

Nhược Hàm lại muốn mua quần áo vải thô, nháy mắt mặt bà chủ liền suy sụp xuống. Nhưng mà nhìn thấy Tô Nhược Hàm đột nhiên đưa bạc cho nàng, lập

tức mặt liền cười như nở hoa, thầm nghĩ cô nương này thật sự là một con

dê béo, lại có thể dùng mười lượng bạc mua quần áo vải thô, tiểu thư nhà có tiền chính là quái dị tật xấu nhiều, không có việc gì cứ thích giả

làm người nghèo.



Sau khi tìm được quần áo, Tô Nhược Hàm mượn bà

chủ chỗ thay đồ, mặc vào váy áo la quần màu xanh lam, thuận tiện bỏ ra

một lượng bạc để cho bà chủ vấn một búi tóc phụ nhân (đã có chồng) cho

mình. Lập tức cả người nàng thoạt nhìn liền giống như là bộ dáng một phụ nhân nhà nghèo, phải nói là khí chất chuyển biến thật nhanh chóng, bà

chủ đứng ở một bên cũng ghé mắt nhìn nàng vài lần.



Nhìn váy áo lông cáo màu trắng vừa thay ra, Tô Nhược

Hàm suy nghĩ một chút cười nói với bà chủ: “Bà chủ, ta thấy trong tiệm

của các ngươi giống như có bán quần áo cũ, váy áo này ta tặng cho ngươi, ngươi cầm lấy đặt ở trong điếm bán đi! Chỉ là, ta mới tới nơi này, ta

nghĩ muốn hỏi ngươi chút tin tức.”



Bà chủ vừa nghe, lập tức trên

mặt tràn đầy tươi cười vui sướng, nhất thời nhiệt tình không thôi nói:“Ôi, cô nương ngài thật sự là khách khí, nhưng mà ngươi muốn hỏi thăm

cái gì, ta nhất định sẽ nói rõ ràng cho ngươi.”



”Thành thị lớn nhất ở nơi này của các ngươi...” Tô Nhược Hàm sâu kín mở miệng.



Bên trong một căn phòng ở lầu ba của khách điếm.



Thân ảnh màu đen tiện tay gỡ mặt nạ màu bạc trên mặt xuống, đôi mắt hoa đào

sắc bén quét về phía đối phương: “Nói đi... Chuyện gì?”



Đối

phương nhìn thấy ánh mắt sắc bén hướng tới mình, nhất thời trong lòng

thất kinh, cúi người quỳ xuống đất trầm giọng mở miệng: “Liễu gia đoạn

tuyệt với Mạc gia rồi!!”



”Hả? Đoạn tuyệt rồi hả?” Mắt phượng thâm thúy, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng gõ mặt bàn thì thào tự nói.