Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 31 : Gặp lại đứa bé

Ngày đăng: 00:19 22/04/20


Mạc phủ Lạc Lâm thành.



Một bóng đen thần tốc lướt qua, rất nhanh xuất hiện ở ngoài cửa thư phòng. Nhìn bóng dáng dưới ánh đèn còn ở trong phòng, đối phương không có gõ cửa, mà đẩy cửa đi vào.



Bóng đen cúi người quỳ xuống trước bàn nơi Mạc Tử Khanh đang cầm một quyển sách: “Chủ tử!”



“Hắn có động tĩnh gì?” Mạc Tử Khanh không có ngẩng đầu, vẫn như trước nhìn sách trong tay, giọng nói lạnh lùng mở miệng.



“Không có, ngày ấy sau khi người và hắn gặp mặt, hắn trở lại sân viện kia thì vẫn không có động tĩnh gì, cũng không có ra ngoài, ngược lại là...” Hàn Lệ do dự, mím môi dưới.



Mạc Tử Khanh nghe xong giọng điệu do dự của Hàn Lệ, hơi dời tầm mắt vẫn đặt trên sách, ngẩng đầu nhìn hắn nhíu mày: “Hử?”



“Tiểu thiếu gia hắn... hôm qua mất tích.” Hàn Lệ lạnh lùng nói ra tin tức thủ hạ ẩn thân ở bên ngoài Liễu gia thám thính đưa lên.



Mạc Tử Khanh ngồi trước bàn, tay cầm cuốn sách khẽ run một cái, nếu không phải ánh mắt Hàn Lệ sắc bén, có lẽ hắn cũng sẽ không phát hiện chủ tử nhà mình có hành vi khác thường. Chủ tử rõ ràng cũng rất quan tâm tiểu thiếu gia, vì sao lại đồng ý cho Liễu gia mang đi?



Hàn Lệ cụp xuống đôi mắt vừa mới hiện lên sự nghi hoặc khó hiểu trong đó, Mạc Tử Khanh ngồi ở trước bàn trong giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang vẻ lạnh nhạt nghiêm nghị truyền tới: “Chuyện gì xảy ra?” Vì sao chuyện của ngày hôm qua, hiện tại mới bẩm báo cho hắn?



“Tình huống cụ thể bị Liễu Phong Liệt phong tỏa, chỉ thăm dò được đêm qua sau khi tiểu thiếu gia mất tích, toàn bộ người Liễu gia đã tham gia tìm kiếm.” Hàn Lệ mở miệng.



“Có thể tìm ra không?”



“Không có!!” Hàn Lệ cắn răng trả lời.



Tay Mạc Tử Khanh ẩn giấu dưới cái bàn hơi nắm lại, lông mày bắt đầu nhíu chặt.


Bởi vì muốn chạy trốn, cho nên Tô Nhược Hàm không có phát hiện, ở sau khi nàng vội vàng rời khỏi, bóng dáng nho nhỏ đang xuất thần đột nhiên hoàn hồn nhìn hai khối điểm tâm còn dính nhiệt độ cơ thể nàng ở trong tay, trên khuôn mặt nho nhỏ không biết đang nghĩ xuất thần cái gì. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên kia nam nhân đã giải quyết xong tên công tử ăn chơi trác táng đang tìm mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên lộ ra vẻ kiên định, nhanh như chớp đuổi theo phương hướng Tô Nhược Hàm vừa rời đi.



Trước kia chưa bao giờ biết, mùa đông lại có nhiều tuyết rơi như vậy.



Cuộc sống ở hiện đại của Tô Nhược Hàm, ít nhất có mười năm không có gặp qua tuyết lớn. Nhưng mà sau khi đi tới thời không này, lại phát hiện mùa đông ở đây tuyết rơi rất nhiều, làm cho nàng không thể không lại cảm thán, cho dù thích nhưng nhìn nhiều cũng sẽ ngấy.



Trước kia nàng thích ngắm nhìn tuyết rơi, nhưng mà lúc này nhìn cũng không còn nhiệt tình nữa.



Bước chân Tô Nhược Hàm đi rất vội vàng, bởi vì tuyết trên bầu trời rơi càng lúc càng lớn, thầm nghĩ nhanh chút về nhà, sau đó uống một chén canh nóng, ngâm người trong nước ấm, sau đó lại làm tổ trong trong ổ chăn ấm áp của mình.



Tuy rằng lúc này cũng mới buổi trưa, nhưng mà dưới tuyết rơi trời cũng âm u, làm tổ ở trên giường ấm áp một ngày cũng là chuyện nàng muốn làm nhất.



Ở phía sau Tô Nhược Hàm cách đó không xa, một bóng dáng nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau của nàng. Trong lúc không cẩn thận té ngã vài lần, bàn tay đã bị đứt vài chỗ, mỗi lần té ngã bé cố nén đau, trên gương mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ quật cường lại bò lên, cố chấp tiếp tục đi theo Tô Nhược Hàm đang ở phía trước, bé sợ nếu vì chậm hơn một chút sẽ lạc mất nàng.



Tuyết bay lả tả, thời tiết rét lạnh, Tô Nhược Hàm vội vàng đi cho rằng vừa rồi Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên không có nhìn thấy mình, cho nên nàng cũng không có lo lắng sẽ có người đi theo mình. Vốn cũng không có chú ý động tĩnh phía sau, càng không có chú ý tới phía sau có một bóng dáng nho nhỏ vẫn đi theo nàng.



Vảo thời điểm nàng vội vàng trở lại thành tây, tuyết đã ngấm thấm ướt cả người, thở ra một ngụm khí lạnh, nàng vọt tới mở cửa viện Tô phủ ra rồi đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.



Mà bóng dáng nho nhỏ kia, lại một lần dẫm đất tuyết mà ngã sấp xuống, thời điểm cố nén nước mắt đứng lên, bé lại hoảng sợ phát hiện bóng dáng Tô Nhược Hàm ở phía trước đã sớm không còn thấy đâu.



Tuyết lớn như lông ngỗng bay đầy trời, bóng dáng nhỏ gầy lẻ loi trơ trọi đứng thẳng ở đó, vẻ mặt hoảng sợ nhìn quanh bốn phía.



Ở đây là đâu???



Nữ nhân có bộ dạng giống như đúc với mẫu thân đâu rồi?