Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 32 : Nhặt đứa bé

Ngày đăng: 00:19 22/04/20


Thân ảnh nho nhỏ đơn bạc khủng hoảng đứng ở giữa lộ, chuyển động thân mình cuống quít nhìn quanh bốn phía, tuyết lớn như lông ngỗng nhanh chóng dừng ở trên đầu của bé, dính ở trên áo bông nhỏ, lại chậm rãi hòa tan, thấm ướt...



Không có ai, chung quanh cũng không có người nào...



Nàng đi đâu rồi?



Ở đây là đâu vậy?



Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có quật cường cố nén sợ hãi trong lòng, mờ mịt bất lực nhìn quanh bốn phía, phát hiện ở gần đó có mấy tòa nhà lớn, trên ngã tư đường cũng không có ai. Thời điểm trên người vừa lạnh vừa đau, đôi môi phấn nộn hơi mím một chút, trong hốc mắt có nước mắt lóng lánh, bộ dáng muốn khóc lại quật cường không chịu khóc.



Đến tột cùng mình đến chỗ nào vậy, nàng đâu rồi?



Nữ nhân kia là mẫu thân của mình sao? Gương mặt giống như đúc, nhưng mà nàng lại có vẻ như không biết mình, rốt cuộc nàng...



Thân ảnh nho nhỏ chật vật ngã xuống ở dưới cửa một tòa nhà, cả người run run co quắp thân mình lui thành một đoàn, trong lòng tất cả đều là bất lực và khủng hoảng, hình như mình đi đã lạc mất... người của cậu nhỏ phái theo an bài cho bé vừa rồi đã bị bé bỏ lại ở chợ, mà nàng... cũng đã lạc mất, mình nên làm gì bây giờ?



Thân mình cuộn tròn ở dưới mái hiên lúc này run run, trên mặt lại nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt khác thường, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thần tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bắt đầu hoảng hốt.



Mặc nhi rất lạnh, trên người Mặc nhi đau quá... hu hu... Mẫu thân... Vì sao người không cần Mặc nhi?



Cách bóng dáng nho nhỏ run run không xa, một bóng dáng màu trắng thoăn thoắt nhảy lên chạy qua.



Sau khi bóng dáng màu trắng chợt lóe rồi biến mất, đột nhiên lại quay trở về, đồng tử màu xanh lam nhìn chằm chằm thân mình cả người run run sau đó ngưng lại một lát. Cái đầu lông lá xù xì để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt liếm liếm, há mồm cắn quần áo đối phương xoay người đã muốn đi, nhưng mà bước ra một bước rồi đột nhiên bóng dáng màu trắng kia lại dừng lại.
Lúc vừa mới tiến vào trong phòng, nàng nghe được âm thanh đứt quãng rên khẽ của đứa nhỏ trên giường: “Nóng... Thật là khó chịu... Mặc nhi thật là khó chịu.”



Bưng canh gừng, Tô Nhược Hàm dùng chăn bông bọc đứa nhỏ trong ổ chăn ở trên giường rồi ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Bé con... tỉnh tỉnh, đến uống chút canh gừng nóng, là ngọt nha, uống rồi sẽ khỏe lại, ngươi sẽ không khó chịu nữa.”



Đứa nhỏ trong lòng đang mơ mơ màng màng, lúc canh gừng đưa đến bên miệng, theo bản năng hé miệng uống vào, rất nhanh liền uống xong một chén canh gừng.



Tô Nhược Hàm buông chén sang một bên, một tay ôm đứa nhỏ, một tay lấy khăn mặt ở trong bồn nước lạnh ở bên cạnh, nhẹ nhàng đặt ở trên trán của nó rồi nói: “Bé con ngoan ngoãn ngủ một giấc ở trong này, ta đi thỉnh thầy thuốc cho ngươi, thầy thuốc xem bệnh cho ngươi xong sẽ khỏe, sẽ không còn khó chịu.”



Vốn đứa nhỏ ở trong lòng nàng, lại bởi vì lời nói của nàng mà mơ hồ mở to mắt, thời điểm nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nhăn lại, mím miệng một cái, thình lình nước mắt liền xông ra từ trong ánh mắt. Bàn tay nho nhỏ dùng sức túm vạt áo trước ngực của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy quật cường và ủy khuất, giọng mũi nồng đậm đáng thương hề hề kêu lên: “Mẫu thân... Người đừng không cần Mặc nhi, Mặc nhi sẽ ngoan, thật sự sẽ ngoan, không cần bỏ lại Mặc nhi.”



Vừa nghe lời này, tay Tô Nhược Hàm đang cầm khăn mặt ngừng một lát, nhìn đứa bé ở trong lòng gắt gao ôm nàng không buông, trong cơn sốt mơ mơ màng màng lại kêu nàng là mẫu thân, đáy lòng của nàng ẩn ẩn có chút cảm nhận khác thường.



Vốn tính buông đứa nhỏ trong tay, trong bất tri bất giác lại âm thầm ôm chặt hơn, thuận tay đặt khăn lạnh tới trên trán của hắn.



Đứa nhỏ sinh bệnh, không biết vì sao lại bị Tiểu Bạch nhà mình tha trở về, nam tử ôm đứa nhỏ ngày ấy, lúc này có phải đang lo lắng tìm kiếm hay không?



Ai... Trước mặc kệ thôi, lúc này phải làm cho đứa nhỏ hạ sốt trước, sau đó lại xử lý một chút vết thương trên người nó thì tốt hơn.



Cũng không biết đứa nhỏ này đến tột cùng gặp phải chuyện gì, vừa rồi lúc nàng cởi quần áo của nó, phát hiện vài chỗ trên người nó đều là vết thương xanh xanh tím tím, hơn nữa trên bàn tay nhỏ bé trắng noãn cũng có vài miệng vết thương thật nhỏ, lúc này vết máu trên đó đã muốn khô cạn.



Tô Nhược Hàm đưa tay vuốt trái tim của mình, vì sao nàng có cảm giác nhìn thấy đứa nhỏ đầy người là vết thương, sẽ cảm thấy trái tim có chút đau đớn?