Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
Chương 64 : Lão nhân nổi bão
Ngày đăng: 00:20 22/04/20
Editor: ChieuNinh
Thấy lực chú ý của Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ bị mình dời đi, Tô Nhược Hàm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong lòng âm thầm quyết định, chờ sau khi bọn họ đi rồi, nàng nhất định phải cảnh báo Mặc nhi thật kỹ một phen, để cho nó về sau trực tiếp bỏ qua lời nói của tên Phượng Vân Cẩm kia. Bằng không một ngày nào đó con trai mình bị tên kia bắt cóc cũng còn không biết, như vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Liễu Phong Viêm có hứng thú nhất với chuyện gì? Đương nhiên chính là kiếm tiền rồi.
Vừa nghe nhị tỷ nhà mình nói xong, mà trong từng từ từng câu chữ đều để lộ ra mùi bạc, nhất thời hắn tỉnh táo tinh thần, thấy nàng đang ở đó cúi đầu trầm tư, hắn có chút nôn nóng thúc giục: "Nhị tỷ... tỷ nói nhanh đi, là hạt giống gì hả?"
"A? Là như vầy, trong tay ta có một chút mầm móng, chính là ta sử dụng bên trong món ăn này." Nàng hoàn hồn rồi thản nhiên nói.
Liễu Phong Viêm vừa nghe được thì lập tức hứng thú, kỳ thật vào lúc đầu tiên được ăn món ăn nhị tỷ làm thì hắn đã muốn hỏi. Hương vị kia làm cả người cực kì si mê, bên trong giống như bỏ thêm một chút gì đó, nhưng mà hắn lại nói không nên lời là cái gì. Vốn muốn hỏi nhị tỷ, nhưng mà lại sợ nàng không muốn nói, cho nên mới đành phải nén ở đáy lòng. Lúc này Tô Nhược Hàm chủ động đề cập, Liễu Phong Viêm tò mò không thôi hỏi: "Nhị tỷ... Những mầm móng gia vị này làm sao mà có được? Sẽ không phải cũng là cái gì mà gọi là tổ truyền của tỷ đi?" Khi nói đến hai chữ tổ truyền, bên trong có ý tứ trêu ghẹo nồng đậm.
"Khụ khụ... Khụ... Không, không phải!" Tô Nhược Hàm bị lời trêu ghẹo này của hắn, làm cho trực tiếp bị sặc nước miếng, sắc mặt đỏ bừng xấu hổ lắc đầu.
Đợi một hồi sau, nàng thuận khí không còn ho khan nữa mới mở miệng nói: "Chúng nó là lúc trước khi đi vào Lâm Lan thành, ta ngoài ý muốn cứu một cụ già nghèo túng đã tặng cho, lúc ấy hắn nói cho biết ta phải gieo trồng thực vật này như thế nào, cùng với đưa tặng ta một ít sách dạy nấu ăn rồi sau đó liền rời đi." Tuy rằng lý do có chút gượng ép, nhưng mà dùng như vậy để giải thích tại sao mình có sách dạy nấu ăn cùng với mầm móng cũng không sai. Dù sao nàng cũng nói chính là một cụ già hơn nữa người ta cho đồ rồi bước đi, nếu thực sự có người muốn đi thăm dò chứng thựcc, thiên hạ phân chia tam quốc, xem bọn họ làm sao tìm được người.
Thấy Liễu tiểu đệ và Liễu lão cha đều trầm mặc không có tiếp tục truy vấn, nàng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó lại nói lần nữa: "Ta cùng với Phượng Vân Cẩm hợp tác mở một tửu lâu, mấy ngày sắp tới cũng chuẩn bị bắt đầu buôn bán, bên trong món ăn sẽ dùng gia vị này nấu. Bởi vì thứ này thực mới mẻ độc đáo, đến lúc đó tất nhiên sẽ khiến cho người ngoài tra xét cùng với khao khát dòm ngó. Ta đã đáp ứng khi đến mùa xuân sẽ là lúc cho Phượng Vân Cẩm một ít mầm móng, sau đó cũng sẽ cho hắn biện pháp gieo trồng. Dưới danh nghĩa Liễu gia cũng có không ít tửu lâu, tuy rằng ta không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, nhưng mà tóm lại các ngươi là thân nhân của ta, ta cũng không thể quên mất các ngươi. Cho nên mầm móng cùng với phương pháp gieo trồng ta cũng sẽ cho các ngươi, hy vọng đối với tửu lâu của Liễu gia cũng có thể có một chút giúp ích là được." Hơn nữa nàng còn chưa nói là, cứ như vậy mấy thứ này sẽ không phải nàng độc chiếm, nàng sẽ không sẽ bị mọi người nhớ thương, cuộc sống cũng an toàn hơn không ít.
Dù sao trên thế giới này bình thường đều không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương. Nếu như có một người từ một nơi bí mật gần đó nhớ thương ngươi, thừa dịp ngươi không phòng bị mà đâm cho ngươi một đao, dù không chết cũng muốn vứt nửa cái mạng. Hiện tại Tô Nhược Hàm nàng chỉ nghĩ trông coi Mặc nhi an an ổn ổn mà sống, cũng không muốn vì một chút tiền tài mà đánh mất mạng nhỏ.
Thời gian qua thật sự nhanh, gia cụ bên trong tửu lâu mới sau khi lần trước bị Tô Nhược Hàm trả về, thời điểm một đám gia cụ khác được chế tạo gấp gáp vừa hoàn thành một lần nữa, thì Tô Nhược Hàm đã được Phượng Vân Cẩm phái người mời nàng đi qua. Nói là mọi thứ cũng muốn để cho nàng là một trong lão bản (bà chủ, ông chủ) tương lai phải xem xét, tránh cho nàng không hài lòng trì hoãn thời gian khai trương tửu lâu.
Lúc Tô Nhược Hàm đi tới tửu lâu, Phượng Vân Cẩm đã ở đó, nhưng mà lại không có bóng dáng Phượng Thiên vẫn đi theo bên cạnh hắn.
Nhìn thấy Tô Nhược Hàm đến đây, đột nhiên Phượng Vân Cẩm thu lại chiết phiến trong tay, cười gật đầu chào hỏi nàng: "Nàng đã đến rồi?"
Tô Nhược Hàm đi tới ngồi xuống, tự ý rót một ly trà giải khát rồi mới nói nói: "Ừ... Ngươi đợi lâu lắm không?"
"Ha ha... vậy thì không có. Sao Mặc nhi đến cùng với nàng?" Phượng Vân Cẩm cười nhẹ lắc đầu, thấy nàng đến đây một mình, thật ra chỉ tùy ý hỏi Mặc nhi.
Không đề cập tới Mặc nhi thì còn tốt, vừa nghe hắn hỏi Mặc nhi vì sao không có tới, Tô Nhược Hàm cổ quái liếc mắt nhìn hắn, một hồi sau lầu bầu nói một câu: "Biết ta muốn tới đây, nó bị ngoại công mang đi dạo phố rồi." Từ mấy ngày trước đây sau khi Mặc nhi hỏi cái vấn đề tiểu thế tử kia, quả thực Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ đối với Phượng Vân Cẩm liền giống như đề phòng cướp. Kiên quyết không cho Mặc nhi lại đến gần Phượng Vân Cẩm, bọn họ rất sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thì Mặc nhi bảo bối của bọn họ sẽ bị Phượng Vân Cẩm cuỗm mất.
Về phần Tô Nhược Hàm nàng thì... ít nhất nàng cũng là người lớn, tương đối không có dễ bị lừa gạt như Mặc nhi vậy, bọn họ cũng hơi yên tâm một chút.
Phượng Vân Cẩm hơi nhíu mày, có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng.
Đang lúc Tô Nhược Hàm chuẩn bị mở miệng nói đi xem cái bàn gia cụ, thì đột nhiên nghe được một tiếng rống tràn đầy sức mạnh vang lên ở bên ngoài: "Hỗn tiểu tử... ngươi lăn ra đây cho Lão Tử..."
Hết chương 64.