Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 84 : Đại kết cục (thượng)

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Hôm sau, khi Phượng Vân Cẩm tỉnh lại, mở mắt ra nghênh đón hắn là một mảnh tối tăm, hắn hơi có chút ngây người.



Bàng hoàng thì thào lẩm bẩm: "Hàm nhi..."



Đêm qua trong mộng Hàm nhi xuất hiện ở trong phòng của mình, còn... nhớ tới chỗ này, Phượng Vân Cẩm thở dài một tiếng, vươn tay tới bên cạnh mình vuốt ve, giống như đang nhớ lại nữ nhân trong mộng làm cho hắn nhớ nhung mà tim như bị đao cắt.



Xúc cảm lạnh lẽo dưới tay, cũng không còn thiên hạ ôn nhuyễn nữa, trên mặt hắn lộ ra mê mang và mất mát, thì ra đêm qua hết thảy thật sự chính là một giấc mộng. Chỉ là vì quá mức mong nhớ nàng, cho nên có một giấc mộng xuân.



Nghĩ đến đây, hắn chua sót tự giễu cười, sau khi hắn đối với nàng như vậy, tự bản thân cũng biết làm sao nàng lại có thể xuất hiện, còn cùng với mình...



Trong lòng một hồi nặng nề đau đớn, Phượng Vân Cẩm có chút mất mát xoay người ngồi dậy, ngay tại khi hắn sờ soạng chuẩn bị rời giường, chăn từ trên người rơi xuống, làm cho hắn nhận thấy được chỗ nào đó khác thường.



Hắn kinh hoảng đưa tay sờ soạng trên người mình, phát hiện bản thân mình dưới chăn lại đang trần truồng, đột nhiên dừng một chút. Trong nháy mắt kích động xoay người nằm úp sấp trở lại trên giường, sờ soạng tìm kiếm cái gối đầu bên cạnh, khi ngửi được trên đó còn có mùi thơm ngát quen thuộc chưa tán đi, hắn sửng sốt.



Không phải mộng, hết thảy phát sinh đêm qua hóa ra cũng không phải là mộng, Hàm nhi... Hàm nhi nàng thật sự đã tới, lại triền miên một đêm với mình?



Trong lòng Phượng Vân Cẩm bối rối một trận, tìm kiếm lung tung ở trên giường, tùy ý tìm được áo lót mặc vào, giọng điệu dồn dập kêu lên: "Hàm nhi... Nàng ở đâu?"



"Hàm nhi..."



Hắn lo lắng kêu vài tiếng, nhưng đáp lại hắn chỉ có yên tĩnh đến mức tận cùng.



Phượng Vân Cẩm liên tục kêu vài tiếng cũng không có được sự đáp lại, thì chậm rãi tỉnh táo lại, nhíu mày ngồi ở trên giường bắt đầu suy nghĩ kỹ. Vừa rồi khi hắn sờ ổ chăn bên cạnh, rõ ràng là đã lạnh lẽo, nói cách khác nữ nhân bên cạnh hắn đã rời đi chỉ sợ không phải trong một chốc lát.



Cũng chỉ trách hắn đêm qua quá mức cuồng nhiệt, sau đó lại nặng nề ngủ say, ngay cả khi nào nàng rời đi cũng không biết.



Nghĩ tới cuồng nhiệt triền miên đêm qua, vẫn còn không ngừng vang vọng ở trong đầu, nữ nhân ngốc kia, lại làm cho mình và nàng đồng thời trúng dược, mà hắn trong cơn đam mê bốc hỏa, yêu cầu vô độ muốn nàng một lần lại một lần, thân mình yêu kiều nhỏ nhắn của nàng còn chịu đựng được sao?



Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?



Sau một đêm triền miên với mình, lại cứ lặng yên không một tiếng động rời khỏi hắn mà đi như vậy, chẳng lẽ là...



Đột nhiên nhớ tới những lời Tô Nhược Hàm nói đêm qua, sắc mặt Phượng Vân Cẩm khẽ biến, lần tìm một cái áo phủ thêm lên người, lớn tiếng kêu lên với phía ngoài: "Phúc bá..."



Vừa kêu không bao lâu, thì ngoài phòng đã truyền đến một trận tiếng bước chân, bên ngoài vang lên giọng nói của Phúc bá: "Thiếu gia..." Trên mặt ông còn gợi lên ý cười vui mừng, đêm qua bởi vì động tĩnh trong phòng thiếu gia làm cho người trong viện có điều phát hiện. Diendanlequydon~ChieuNinh Nhất là sau khi Phúc bá phát hiện, vốn định xâm nhập vào trong phòng thiếu gia nhà mình xem xét, mà khi ở ngoài cửa phòng, phát hiện trong đó có một giọng nói giống như là Tô cô nương. Hơn nữa căn cứ chính xác rõ ràng nhất là, ngoài cửa phòng thiếu gia nhà mình có một Tuyết Lang đang nằm úp sấp, Phúc bá cũng đã gặp qua, chính là Tô cô nương nuôi dưỡng.



Vừa vặn khi đó tiểu nhị bị hôn mê choáng váng tỉnh lại, cẩn thận hỏi một hồi, thế mới biết được xác thực Tô Nhược Hàm đến đây, hơn nữa thời điểm đi đến giống như thái độ thật không tốt.



Mặc dù không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở trong phòng thiếu gia nhà mình, còn...



Nhưng lúc ấy Phúc bá nghe được tiếng thở gấp động tình trầm thấp trong phòng thiếu gia, vốn lại biết được một mảnh thâm tình của thiếu gia nhà mình đối với Tô cô nương, nếu không phải ánh mắt thiếu gia nhà mình...



Từ sau khi việc hôn nhân bị hủy bỏ, thiếu gia nhà mình liền từ từ tiều tụy, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, biết ở trong lòng. Đêm qua chuyện phát sinh trong phòng, thật ra lại làm cho Phúc bá vui vẻ khi chuyện này thành, chỉ cho là rốt cuộc thiếu gia nhà mình đã nghĩ thông suốt, hai người có tình sẽ thành thân thuộc thôi.



Phòng trong Phượng Vân Cẩm cũng không biết Phúc bá đứng ở cửa suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nghe được Phúc bá lên tiếng trả lời, giọng điệu có chút lo lắng mở miệng: "Hôm nay Liễu gia liệu có động tĩnh gì?"



Nghe vậy, Phúc bá ở ngoài phòng hơi sửng sốt, ông kinh ngạc mở miệng hỏi nói: "A... Liễu gia?" Thần sắc có chút mê mang.



Phúc bá có chút ngoài ý muốn khi thiếu gia nhà mình hỏi động tĩnh Liễu gia, đêm qua không phải Tô cô nương ở cùng với thiếu gia sao, vì sao lại... Nghe trong phòng giống như không có thanh âm của Tô Nhược Hàm, Phúc bá muốn đi vào lại không dám xác định, chỉ sợ đột nhiên tiến vào sẽ mạo phạm Vương phi tương lai, suy nghĩ một chút Phúc bá mở miệng nói: "Hồi thiếu gia, lão nô cũng không biết hôm nay Liễu gia có động tĩnh gì, nhưng... không phải Tô cô nương nàng cùng một chỗ với ngài sao?"



Trong phòng Phượng Vân Cẩm đang mặc quần áo, nghe được Phúc bá nói thì hơi ngẩn ra, trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn lộ ra nét đỏ ửng, thần sắc lại hơi cáu mở miệng nói: "Ta tỉnh lại thì nàng đã rời đi, ngươi nhanh đi kêu người đi xem hôm nay Liễu gia có động tĩnh gì." Nghĩ đến những lời nữ nhân kia nói đêm qua, hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.



Nghe xong lời của hắn nói, ngoài phòng tuy rằng Phúc bá ngoài ý muốn Tô Nhược Hàm sáng sớm liền rời đi, nhưng vẫn gật gật đầu nói: "Vậy lão nô trước cho người đi vào thay quần áo giúp người, sau đó lại phái người đi hỏi thăm được không?"



Không đợi Phượng Vân Cẩm trả lời, lại đột nhiên nghe được xa xa bên ngoài viện một trận thanh âm khua chiêng gõ trống truyền đến. Hai người Phúc bá và Phượng Vân Cẩm đồng loạt nhíu mày, mơ hồ nghe được có người lớn giọng đang kêu gì đó. Không đợi Phúc bá mở miệng nói đi ra ngoài xem thế nào, trong phòng Phượng Vân Cẩm cũng đã thay đổi sắc mặt, chỉ vì hắn nghe rõ theo sau tiếng khua chiêng gõ trống, là thét to: tin tức tốt, tin tức tốt... nữ nhi Liễu Hương của nhà giàu nhất Thương Lan quốc đang kén rể ở trong thành, chỉ cần là nam tử độc thân đều có thể tham gia, mọi người mau đi xem một chút nha..."



Ngoài phòng Phúc bá nghe nói như thế, thì cả kinh trong đầu choáng váng thành một mảnh, không đợi ông nghĩ nhiều, trong phòng Phượng Vân Cẩm đã ngã đụng phải cánh cửa, "ầm" một tiếng cửa bị kéo ra.



Phúc bá ngu si đứng ở nơi đó, nhìn thiếu gia nhà mình, ông sững sờ mở miệng: "Thiếu, thiếu gia... Tô cô nương..." Đêm qua, đêm qua Tô cô nương nàng rõ ràng ở trong phòng thiếu gia, vì sao hôm nay Liễu gia lại thay nàng chọn rể ở trong thành đây, chuyện gì đang xảy ra hả?



"Chiêu, thân?" Sắc mặt Phượng Vân Cẩm âm trầm đứng ở nơi đó, một bàn tay còn nắm chặt trên cánh cửa, nghe được vấn đề của Phúc bá, kế tiếp tay dùng sức "roạt" một tiếng, một cánh cửa gỗ đã bị hắn kéo xuống dưới, trong lòng phẫn nộ làm tim hắn đau nhức.


Hắn sẽ đến sao?



Hương Phiêu Trai.



Ngày thường tửu lâu đã sớm mở cửa, hôm nay lại khác thường, sau khi trời sáng rõ mà cửa chính vẫn còn đóng chặt, không có mở cửa buôn bán.



Lúc này Phúc bá gấp đến độ xoay quanh, ông rướn người nhìn xa xa, nghe lão Vương gia nhà mình, lúc này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lớn tiếng rống giận truyền đến từ trong phòng thiếu gia: "Xú tiểu tử, nhanh tỉnh táo lại cho ta, cái bộ dáng muốn chết không cần sống này của ngươi, rốt cuộc là muốn cho ai xem?"



Cùng với thanh âm mà đến, còn có một trận vật nặng rơi xuống đất, cùng với tiếng kêu rên khó chịu của thiếu gia nhà mình, Phúc bá nghe được mà gấp không chịu nổi. Chen chân muốn đi đến cửa phòng bên kia, lại bị Phượng Thiên ở một bên túm chặt.



"Phúc bá... trước người đừng đi, ta và nói với người chút chuyện." Phượng Thiên kéo Phúc bá qua, nhỏ giọng nói nhỏ ở bên tai của ông.



Phúc bá vốn đang nghi hoặc, kết quả là càng nghe mắt càng mở to, hồi lâu sau ông mới lắp bắp mở miệng: "Ngươi, ngươi xác định muốn như vậy? Vạn nhất thiếu gia hắn biết được..."



Lời của ông còn chưa có nói xong, Phượng Thiên đã đánh gãy nói: "Cho dù có biết, đến lúc đó ván cũng đã đóng thuyền rồi, cho dù muốn trách tội, đến lúc đó một mình ta gánh vác."



Phúc bá do dự một chút, nghiêng tai nghe trong phòng thiếu gia nhà mình, lúc này lão Vương gia hổn hển tức giận mắng, mà thiếu gia nhà mình cũng không thốt ra lời nào, rốt cục thì ông gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Lão Vương gia cũng biết?"



Phượng Thiên nhấp môi dưới, gật gật đầu: "Biết, cho nên... đợi lát nữa Phúc bá nhớ rõ phối hợp một chút."



Nghe xong Phượng Thiên nói, Phúc bá xem như ngậm miệng không lên tiếng. Nếu lão Vương gia cũng biết, chuyện này cho dù thời điểm thiếu gia trách tội, vậy cũng sẽ không có bao nhiêu nghiêm trọng. Hơn nữa đến lúc đó còn có Tô cô nương ở đây, thiếu gia hắn có thể trách tội bọn họ hay không đều là chuyện khác rồi.



Thấy Phúc bá gật đầu rồi, Phượng Thiên quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng căn phòng của thiếu gia nhà mình, nhíu mi đi tới một phương hướng khác.



Trên lôi đài chọn rể, Tô Nhược Hàm vốn vẻ mặt bình tĩnh vô ba, sau khi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trên lôi đài, nhất thời sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng lên. Nhìn bóng dáng nguyệt sắc đứng trên lôi đài, nàng run run môi, nhìn sang Liễu lão cha và Liễu đại ca còn có tiểu đệ bên cạnh mình hỏi: "Hắn, vì sao hắn lại ở chỗ này?"



Hỏi xong rồi, tầm mắt Tô Nhược Hàm, rõ ràng nhìn về phía trên người Mặc nhi.



Lúc này Mặc nhi ngồi ở bên cạnh nàng, đang cầm một trái cây cắn răng rắc răng rắc, thấy tầm mắt mẫu thân nhà mình đang nhìn mình, bé nghi hoặc nhìn nhìn mẫu thân mình, sau đó lại thấy được tiểu cữu nhà mình ở một bên đang dùng sức chớp mắt với mình, bé nghi hoặc theo tầm mắt tiểu cữu nhà mình nhìn lại.



Chờ khi Mặc nhi nhìn thấy bóng dáng trên lôi đài, cái đầu nhỏ của bé lắc lư như cái trống bỏi, cái cổ trắng noãn gương mặt bánh bao mềm giọng mở miệng: "Mẫu thân... Không liên quan tới con, con cũng không biết vì sao phụ thân lại ở chỗ này."



Đúng rồi, đúng vậy...



Lúc này người xuất hiện ở trên lôi đài, vừa vặn chính là mấy ngày trước đây đứa nhỏ Mặc nhi còn đề cập qua, lão cha Mạc Tử Khanh nhà nó tới rồi.



Thấy bộ dáng Mặc nhi luôn miệng phủ nhận, Tô Nhược Hàm hoài nghi nhìn nó. Đừng trách nàng hoài nghi, chỉ có thể nói đứa nhỏ này mang hiềm nghi nghiêm trọng, ai kêu mấy ngày trước đây nó còn hỏi nàng, nếu Phượng Vân Cẩm không đến cưới nàng, có thể để cho phụ thân của nó tới cưới nàng hay không.



Mà cố tình vào giờ phút này, Mạc Tử Khanh lại xuất hiện ở phía trên lôi đài, vậy có thể kêu nàng không nghi ngờ sao?



Lúc này Tô Nhược Hàm đang hoài nghi tới Mặc nhi vẫn chưa chú ý, lúc này Liễu tiểu đệ và Liễu đại ca ở một bên hiểu ý liếc nhau không tiếng động. Sau đó Liễu tiểu đệ vẫy vẫy tay với một gã sai vặt nào đó ở một bên, làm một cái thủ thế rồi, đối phương gật đầu bước nhanh rời đi.



Tô Nhược Hàm mới không chú ý tới những thứ này đâu, bây giờ nàng đang trừng to mắt nhìn trên đài. Lúc này Mạc Tử Khanh một thân áo trắng như tuyết, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ba khinh miệt tà nghễ của hắn đang nhìn người đối diện nọ, giọng điệu lạnh lùng mở miệng nói: "Tự mình đi xuống, hoặc là nằm đi xuống." Thực rõ ràng, đề mục lựa chọn.



Đứng ở đối diện Mạc Tử Khanh là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, mặc dù ngũ quan không đủ trình độ anh tuấn suất khí, nhưng cũng không xấu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lúc này nghe được lời nói cuồng ngạo của Mạc Tử Khanh, lập tức sắc mặt đối phương đỏ lên, tức giận nói: "Cửa ải này là so về học thức, cũng không phải luận võ công, lại nói, ngươi dựa vào cái gì kêu ta đi xuống?"



Lời này vừa nói ra, nam tử đối diện kia áo trắng phất phới lạnh như trích tiên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, khóe miệng tươi cười lộ ra vài phần nguy hiểm, lại mang theo vài phần quỷ dị mở miệng: "Dựa vào nữ nhân ngươi muốn thành thân là nương của con trai ta, lý do này như thế nào?"



Mạc Tử Khanh vừa thốt lên xong, mọi người ở đây "xôn xao" lớn tiếng kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tử Khanh có ngờ vực vô căn cứ cùng với tìm tòi, nam nhân này vừa rồi nói cái gì? Chẳng lẽ... Hắn chính là chồng trước của thiên kim Liễu gia?



Nhưng mà... lúc này vợ trước chọn rể, hắn là chồng trước lại chạy tới xem náo nhiệt gì hả?



Nhìn hơn một ngàn người ở trong sân huyên náo xôn xao không thôi, cái trán Tô Nhược Hàm nổi gân xanh lên, răng trắng nghiến kẽo cà kẽo kẹt, lập tức muốn phóng xuống lôi đài. Liễu tiểu đệ ở một bên vội vàng túm chặt nàng: "Đại tỷ, tỷ đây là làm gì?"



Tô Nhược Hàm tức giận liếc mắt trừng Liễu tiểu đệ một cái, chán nản không thôi nghiến răng nói: "Ngươi không có nghe thấy cái tên hỗn đản nào đó nói cái gì sao? Hắn là cố ý đến quấy rối, ngươi còn túm ta làm cái gì, buông tay, để cho ta đi qua."



Lúc này trong mắt Liễu tiểu đệ hiện lên vẻ chột dạ, còn chưa có mở miệng, Liễu Phong Liệt lại liếc mắt muội tử nhà mình một cái, giọng điệu đạm mạc mở miệng: "Ngươi bày ra lôi đài chọn rể, vẫn chưa nói rõ chồng trước không thể tham gia, hiện tại ngươi đi lên đuổi hắn rời đi, thật ra làm cho Liễu gia lại là đầu đề câu chuyện, lại nói... Hắn cũng có thể giúp ngươi loại bỏ những người không hoàn mỹ, đợi cho đến khi còn lại năm vị cuối cùng, ngươi không chọn hắn, đến lúc đó người khác cũng không phản đối, không phải sao?"



Vốn trong lòng Tô Nhược Hàm còn có tức giận, lúc này nghe xong đại ca nhà mình nói một phen, nàng lại trầm mặc, sau đó nhìn trên lôi đài Mạc Tử Khanh nói lời ác độc làm một tên tuyển thủ dự thi tức giận xuống đài, mặt mày gắt gao nhăn lại.



Mạc Tử Khanh, đến tột cùng hắn có ý tứ gì? Vì sao hắn sẽ xuất hiện ở trên lôi đài kén rể của mình.



Hết chương 84.