Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 85 : Đại kết cụ (hạ)

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Kén rể bên kia bởi vì chồng trước thiên kim Liễu gia xuất hiện, mà trở nên làm cho người ta ồn ào nghị luận, nhất là vị chồng trước này lúc trước còn hưu bỏ thiên kim Liễu gia. Hôm nay là ngày cuối cùng thiên kim Liễu gia kén rể, hắn lại xuất hiện ở trên lôi đài, đây rốt cuộc là hát tuồng gì vậy? Nỗi băn khoăn trong lòng mọi người lại đột nhiên tăng lên.



Mà trong Hương Phiêu Trai bên này, một gã sai vặt chạy đi vào rất nhanh, thời điểm ở hành lang nhìn thấy Phượng Thiên, gã sai vặt kia bước nhanh đi qua, ở trước mặt hắn thấp giọng nói: "Đại thiếu gia của nhà ta để cho ta tới nói cho các ngươi, người đã đến rồi."



Nghe vậy, Phượng Thiên gật gật đầu, Phúc bá ở bên cạnh hắn, lúc này nhất thời cũng bắt đầu sửa sang lại cảm xúc, hít sâu một hơi sau, ông bước nhanh chạy tới hậu viện trong gian phòng của thiếu gia nhà mình.



Còn chưa tới cửa phòng, chỉ thấy lão Vương gia đứng ở trước cửa phòng đóng chặt. Đối phương thấy Phúc bá tới đây, nháy mắt ra hiệu hướng Phúc bá hỏi, có phải chuyện kế hoạch của bọn họ tốt lắm hay không? Lúc này Phúc bá mạnh mẽ gật đầu, dưới sự ra hiệu của lão Vương gia, giọng nói của Phúc bá lập tức kích động lớn tiếng kêu lên: "Thiếu gia... Thiếu gia."



Vừa dứt lời, lão Vương gia ở ngưỡng cửa, nhất thời lớn tiếng quát lớn: "Lão Phúc... Ngươi lớn tiếng ồn ào xôn xao cái gì, chẳng lẽ không biết tâm tình thiếu gia không tốt, không thể gây ồn ào sao?"



Bị lão Vương gia lớn tiếng quát làm cho bị dọa một cái, Phúc bá nhất thời quên luôn từ ngữ, thoáng cái ngẩn người ở đó, làm cho lão Vương gia gấp đến độ không được, dùng sức nháy ánh mắt. Phúc bá sửng sốt nửa nhịp mới phản ứng kịp, vội vàng chiếu theo kế hoạch mà nói: "Nhưng, nhưng mà... là chuyện về Tô cô nương."



"Cái gì? Ngươi nói là về Tô nha đầu hả. Không phải hôm nay nàng kén rể sao, ngươi lớn tiếng ồn ào, chẳng lẽ là nàng đã tìm phải một người không tốt để gả đi hay sao?" Lúc này Lão Vương gia ra vẻ lớn tiếng hỏi.



Có người trong nhà, khi nghe được ba chữ Tô cô nương, thân mình cứng đờ run run một cái, tay bên hông gắt gao nắm chặt chân mình, để cho đau đớn trên đùi khắc chế bản thân, không cần đứng dậy đi mở cửa chất vấn Phúc bá.



Nàng thật sự đã tìm được người để gả, sau ngày hôm nay, nàng trở thành nữ nhân của người khác sao?



Trong đầu hiện lên một cái nhăn mày mỗi nụ cười của nữ nhân kia, lại hiện lên lửa nóng triền miên đêm hôm đó lần nữa. Sau này một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều hiện ra vì người khác, thân thể dịu dàng của nàng cũng sắp bị nam nhân khác có được sao?



Vừa nghĩ đến đây, Phượng Vân Cẩm thống khổ kéo kéo quần áo trước ngực...



Vì sao một khi hắn nghĩ đến hình ảnh như vậy, tâm liền ghen tị đau đớn không thôi, đau quá.



Người nào đó trong phòng vì ghen tị mà tim phát đau, mà người bên ngoài đang diễn trò cũng diễn đến khẩn trương, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d giọng Phúc bá không yên nói: "Hồi lão Vương gia, là chồng trước của Tô cô nương Mạc gia chủ đến, hắn lên lôi đài kén rể, đã đào thải rất nhiều vị tuyển thủ, chỉ sợ là mọi chuyện thành kết cục đã định, Tô cô nương có thể là phải tái giá với Mạc gia chủ."



Phượng Vân Cẩm ở trong phòng, khi nghe được Phúc bá nói đến chồng trước của Tô cô nương, nhất thời cả người cứng đờ.



Chồng trước của nàng, đó không phải...



Hắn lại tới tham gia lôi đài kén rể, hơn nữa đào thải rất nhiều người dự tuyển?



Hô hấp của Phượng Vân Cẩm trở nên ồ ồ thở hổn hển mấy hơi, phẫn nộ mở to mắt.



Mạc Tử Khanh...



Vì sao hắn lại tới tham gia kén rể của Hàm nhi?



Khi người ngoài cửa dựng thẳng lỗ tai diễn trò nghe được tiếng hít thở dồn dập, nhất thời trên mặt hiện lên kinh hỉ, lại tiếp tục làm tầm trọng lên lần nữa.



Lão Vương gia làm bộ thở dài một tiếng, sâu kín mở miệng nói: "Thôi, thôi... Nếu hỗn tiểu tử của nhà ta vô duyên với Tô nha đầu kia, ta cũng chỉ có thể chúc nàng tìm được phu quân tốt. Lại nói Mạc gia chủ là chồng trước của nha đầu kia, cũng là phụ thân ruột thịt của Mặc nhi, vậy nha đầu gả cho hắn, thật ra cũng không tệ, đúng lúc có thể hạnh phúc mỹ mãn."



Phượng Vân Cẩm vốn đang phẫn nộ ghen tị giao tạp, nghe được lão cha nhà mình nói thì tức giận đến thở gấp một hơi, dùng sức ho khan.



Hạnh phúc mỹ mãn cái quỷ, lúc trước cái tên nam nhân Mạc Tử Khanh kia thương tổn Hàm nhi như vậy, tự tay hưu bỏ nàng, làm cho nàng tuyệt vọng đến đi thắt cổ tự sát. Hắn ta rõ ràng sẽ không yêu Hàm nhi, hưu bỏ nàng rồi hiện tại lại tới tham gia kén rể, chẳng lẽ...




Dù sao mặc kệ mấy người bên này thì có ý tưởng gì, bên kia Phượng Vân Cẩm cũng khiếp sợ ngẩn người. Qua thật lâu sau mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp nữ nhân trước mặt nói là có ý tứ gì, có chút nghĩ tới mà sợ cái trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, âm thầm may mắn, may mắn hắn đến đây, bằng không thật sự mới có thể phát sinh cái tình huống nàng nói kia.



Chỉ vì lửa nóng tình nồng nóng lên, hắn không có làm cái phòng bị gì, mà khả năng nàng có thai...



Nghĩ đến đây, trên mặt tuấn dật của Phượng Vân Cẩm nổi lên vệt ửng hồng, có chút kích động tóm lấy tay nàng, run run mở miệng: "Không được, nàng không thể gả cho nam nhân khác." Ai dám để cho đứa nhỏ của mình gọi hắn là phụ thân, thế nào hắn cũng phải diệt cả nhà hắn.



Tô Nhược Hàm thấy hắn kích động, có chút giảo hoạt cười cười, nhìn thấy Phúc bá và Phượng Thiên nhìn về phía mình, ánh mắt thăm dò, mà cuối cùng thời điểm tầm mắt dừng ở trên bụng nàng, nàng chớp chớp mắt, trực tiếp nắm tay Phượng Vân Cẩm, đi ra bên ngoài.



Nàng chỉ ám chỉ đêm đó không có làm biện pháp phòng ngừa, mới có thể sẽ mang thai mà thôi, cũng không phải thật sự mang thai, bọn họ kích động như vậy làm cái gì. Hơn nữa mới có vài ngày, cho dù mang thai, có nhanh như vậy sao? Tư tưởng của người cổ đại, thật sự là...



Bên kia rốt cuộc Tô Nhược Hàm đã lừa được nam nhân của mình, lúc này thật ra tâm tình của nàng vô cùng tốt mang theo nam nhân nào đó tránh đi, mà hỗn loạn trước lôi đài, nàng trực tiếp quăng cho phụ tử Liễu gia bọn họ phiền não đi. Đừng tưởng rằng nàng thật sự ngu ngốc, theo đủ loại Phượng Vân Cẩm xuất hiện, không khó cho nàng nghĩ thông suốt. Vì sao Thanh Nguyên và Mạc Tử Khanh sẽ xuất hiện, đúng là chính nàng bị thiết kế một phen.



Chỉ là mặc dù bị tính kế, nhưng kết quả như vậy cũng là mong muốn của nàng, cho nên tuy rằng không truy cứu, nhưng mà kết thúc phiền toái này liền để cho bọn họ phiền não đi thôi.



Mà ngay sau khi Tô Nhược Hàm và Phượng Vân Cẩm dắt tay không biết tránh đi nơi nào, trên lôi đài tiểu đệ Liễu gia có chút hơi sợ nhìn chằm chằm ánh mắt không tốt của nam nhân tham gia lôi đài tại hiện trường này, có chút chột dạ lui ra phía sau vài bước, chạy đến trước mặt lão cha nhà mình. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhìn thoáng qua lão cha và đại ca đứng chung một chỗ với Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên, Liễu Phong Viêm có chút đổ mồ hôi lạnh hỏi: "Ặc... Đại tỷ cứ đi như vậy, chúng ta cũng còn chưa có nói cho nàng biết, bên kia Thần Nông cốc đã đưa giải dược chân chính tới, tên Phượng Vân Cẩm kia căn bản không cần làm người mù nha."



Lời vừa nói ra, mấy nam nhân khác ở đây đồng loạt nhìn về phía hắn, Liễu lão cha trầm mặc một lúc sau, cuối cùng đánh nhịp quyết định nói: "Đợi cho tiểu tử kia cưới Hương nhi của nhà ta, ngày thành thân lại đưa cho hắn."



Hừ hừ, hỗn tiểu tử, lại dám làm cho Hương nhi nhà mình thương tâm lâu như vậy, không trừng phạt hắn thật tốt một phen cũng không được.



Mà bên Phượng Vân Cẩm và Tô Nhược Hàm đã rời đi lại không biết, thì ra giải dược Phượng Vân Cẩm uống vào do Phượng Thiên cầm về từ chỗ Thần Nông cốc đó, từ đầu chính là hàng giả. Giải dược chân chính cũng do vị cốc chủ có tính tình cổ quái, dù thế nào cũng phải nhận được kết quả mình vừa lòng, mới có thể đồng ý đưa ra.



Phượng Thiên cũng là sau này mới lại biết được, vị cốc chủ Thần Nông cốc là một vị lão nhân có tính cách cổ quái. Thời điểm ông biết được Phượng Vân Cẩm bởi vì ánh mắt bản thân có vấn đề mà cự tuyệt cưới Tô Nhược Hàm, đụng tới Phượng Thiên đi cầu giải dược, ông liền chuyển động tâm tư.



Lão nhân kia cho Phượng Thiên một viên giải dược giả, để cho hắn trở về cho Phượng Vân Cẩm uống, giải dược chân chính cũng để cho người ta đưa đi Liễu gia giao cho Liễu lão cha.



Nếu cuối cùng Phượng Vân Cẩm tự mình nghĩ thông suốt, sau đó ở dưới trắc trở ánh mắt của mình nhưng vẫn còn muốn ở cùng một chỗ với Tô Nhược Hàm, như vậy Liễu lão cha đưa giải dược chân chính cho Phượng Vân Cẩm. Mà nếu hắn lựa chọn kết quả ngược lại, như vậy thực hiển nhiên, vị lão nhân có tính tình cổ quái kia, tuyệt đối sẽ không đồng ý giao giải dược chân chính cho Phượng Vân Cẩm.



Mặc kệ thế nào, mãi cho đến sau đó không lâu, ngày hai người đại hôn, Tô Nhược Hàm và Phượng Vân Cẩm nhận được cái hộp nhỏ do nhi tử Mặc nhi nhà mình giao lên. Từ bên trong hộp lấy ra viên giải dược thật sự, cùng với nhìn thấy thư của vị lão nhân cổ quái kia viết, hai người vừa cao hứng lại có chút nghĩ mà sợ đổ mồ hôi lạnh không thôi.



"Hàm nhi..." Phượng Vân Cẩm thâm tình thấp lẩm bẩm tên của nàng.



Quái lão nhân Thần Nông cốc, thật đúng là tính cách cổ quái, nhưng mà... Tô Nhược Hàm cũng lặng lẽ liếc mắt nhìn nam nhân tuấn dật mặc hỉ phục màu đỏ bên cạnh một cái, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ rồi ngã vào trong lòng hắn, gắt gao siết chặt thắt lưng của hắn.



Có phải nguyên nhân nàng đi đến thế giới này, chính là vì để yêu nam nhân bên cạnh này hay không, còn có nhi tử Mặc nhi dính mình không thôi đã bị lão cha dỗ đi không?



Có phu có tử (có chồng có con), đưa tay lặng lẽ sờ sờ bụng, miệng nàng lặng lẽ nhếch lên, có lẽ không lâu trong tương lai có thể còn có thêm một tiểu tử nữa. Đời người như vậy, mặc dù là tại thời không xa lạ này, nàng cũng sẽ không lại cảm thấy mờ mịt và bàng hoàng nữa đi?



--- -----Hoàn---- ----



P/s: Editor có lời muốn nói:



1. Truyện đến đây đã hoàn và không có ngoại truyện nào hết. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện và ủng hộ từ đầu, cảm ơn những bạn đã luôn nhấn thanks cho từng chương mình đăng. Đây là động lực rất lớn cho mình!



2. Cuối truyện tác giả có bộc bạch vì vấn đề cá nhân mà viết kết thúc hơi vội vàng không toàn diện và mong đọc giả thông cảm. Bản thân mình cũng thấy vậy nhưng coi như cũng tạm chấp nhận được, mong các bạn cũng thông cảm cho tác giả nhé.