Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 49 : Trong mắt anh chỉ có em

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


Nhược Vy: Phần chương không tìm thấy có lẽ là nói đến vấn đề Lục Tiểu Lâm học quân sự, còn Đồng Đồng miễn vì lý do nào đó. Chương 49 mở đầu là lúc Đồng Đồng đến thăm Lục Tiểu Lâm đang học quân sự.



-----



Lục Tiểu Lâm đương nhiên cũng biết trình độ được hoan nghênh của Đồng Đồng, cho nên chỉ oán giận vài câu rồi thôi, căn bản không để trong lòng.



Điều quan trọng hơn là chưa mê hoặc được nam thần, Lục Tiểu Lâm bắt đầu trưng ra vẻ mặt của oán phụ, nếu ngày nào đó cô và nam thần thành đôi, chắc chắn ngoại trừ ghen ra thì chẳng dám làm gì.



"Aiz..." Ưu thương thở dài, Lục Tiểu Lâm ngả đầu lên vai Đồng Đồng, hỏi: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí nói xem nên nỗ lực thế nào?" Nói nói, chợt cảm thấy bi ai, thế là lại tiếp tục thở dài.



Đồng Đồng nghe Lục Tiểu Lâm thở dài đến phiền, rất muốn đánh cho một cái nhưng cố nhịn, bất nhã trừng mắt nhìn trời nói: "Hoàn thành khóa huấn luyện quân sự trước đã rồi thì nói gì thì nói, còn phải dưỡng da để trở về màu ban đầu nữa, vốn đã đen, bây giờ còn đen đến mức buổi đêm tắt đèn không thấy người."



Lục Tiểu Lâm bị đả thương trầm trọng, che mặt, cõi lòng tan nát: "Đen lắm hả?" Hình như là vậy thật...



Cô đã nhìn qua trong gương, mặt, cổ và bụng không đồng màu, vô cùng tương phản, giờ ngay cả áo trễ vai cô cũng không dám mặc, rất dễ lộ ra làn da không đồng màu...Đúng là vô cùng khó coi.



"Đen." Đồng Đồng cho một đáp án khẳng định, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, cô đã ở đây một tiếng rồi, hôm nay phải về sớm để cùng anh Úy Ương và Úy gia gia đi chúc thọ một chiến hữu cũ, may mắn cô là trẻ con, không cần tô son điểm phấn, bằng không cô sẽ chịu không nổi. "Lục Nhi, mình phải đi rồi, anh Úy Ương đến."



Ở cạnh nhau lâu như thế, Lục Tiểu Lâm đương nhiên biết Đồng Đồng gọi Úy Ương và Đồng Đống bằng xưng hô khác nhau*, bây giờ cũng biết Úy Ương sẽ tới, nhất thời háo sắc đứng lên.



*Nguyên văn Đồng Đồng gọi Đồng Đống là "đại ca", gọi Úy Ương là "ca ca". Thường thì "ca ca" dùng để gọi anh trai, cho nên ai nghe Đồng Đồng gọi cũng sẽ lẫn lộn. Lúc trước mình cũng băn khoăn rất lâu, không biết gọi gì cho phù hợp, cuối cùng quyết định gọi là "anh Úy Ương".



"Anh Úy Ương nhà cậu sẽ đến?" Số lần Lục Tiểu Lâm thấy Úy Ương rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vẫn cảm thấy anh khác nam thần, nam thần cho đến bây giờ còn chưa cười với cô lần nào đâu...



"Anh ấy có vào đây luôn không? Đến bây giờ mình vẫn không thể nào quên được anh ấy đấy!"



Cái đồ thần kinh...Đồng Đồng liếc cô ấy một cái, mang cặp nhỏ lên rồi đưa cho Lục Tiểu Lâm cái túi trên tay: "Đây là canh Hồng Tảo (táo đỏ) mẹ mình nấu, dùng để hạ nhiệt, cậu nhớ làm lạnh rồi uống."




Mà mỗi lúc như vậy. đồng chí Úy Ương – tuyệt thế mĩ nam trong mắt Đồng Đồng trở nên chẳng khác gì Đại ma vương.



Lục Tiểu Lâm ngả đầu lên vai Đồng Đồng, muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng Đồng Đồng tinh mắt đã nhìn thấy Úy Ương xa xa đang đi tới.



Anh thật sự quá chói mắt, cho dù mặt trời lớn như thế, sân vận động lớn như thế, cô vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy anh trong đám người. Thân hình thon dài cao cao, vô cùng tao nhã ~ "Anh Úy Ương ~"



Đồng Đồng phất tay một cái, muốn đứng lên nhưng bị Lục Tiểu Lâm ép chặt.



Úy Ương bước nhanh nhưng vẫn nhã, tư thái hoàn mỹ như vậy, đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm trong mắt mọi người, nhất là cái khí chất cao quý nhưng không ngạo mạn kia, khiến cho Úy Ương càng hút người hơn.



Đồng Đồng bĩu môi nhìn xung quanh, quả nhiên ánh mắt nữ sinh viên nóng rực như muốn nuốt chửng luôn anh.



Đi tới trước mặt Đồng Đồng, Úy Ương cười khẽ chụp cái mũ màu xanh lam nhạt lên đầu cô: "Gọi điện thoại em không nghe máy, anh chỉ có thể vào đây."



"Hả?" Đồng Đồng sửng sốt, nhanh chóng lấy diện thoại, rõ ràng lúc nãy cô mới dùng điện thoại mà.



Lấy ra mới biết, thì ra là ngại chuông quá lớn, trong lúc nóng nảy cô đã điều chỉnh chế độ im lặng. Thảo nào không nghe thấy gì: "Ách..."



"Ách gì mà ách." Úy Ương gật đầu với vị giáo viên huấn luyện rồi chào Lục Tiểu Lâm.



Lục Tiểu Lâm thần hồn điên đảo, che ngực, thiếu chút nữa nằm luôn dưới đất. =.=



Sự chú ý của Úy Ương đều nằm trên người Đồng Đồng, anh cầm chiếc dù hoa li ti trên tay Đồng Đồng, không thèm quan tâm đến hình tượng, đưa tay xoa mặt cô, cảm thấy không quá nóng mới hài lòng.



"Đến giờ phải đi rồi, lần sau chơi tiếp có được không?" Đồng Đồng ở nhà nhiều cũng bí bách, quả thực cần ra ngoài hít thở không khí một chút.