Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 50 : Tiệc mừng thọ (I)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


Đối mặt với Úy Ương, trước nay Đồng Đồng vẫn luôn biết điều, cô gật đầu, tạm biệt Lục Tiểu Lâm, thầy giáo và vài bạn học tương đối thân thiết rồi ngoan ngoãn đi theo Úy Ương.



Chủ nhân của bữa tiệc mừng thọ là chiến hữu hồi còn trẻ của Úy gia gia khi tham gia kháng chiến chống Mĩ, cùng nhau vào sinh ra tử một thời.



Úy gia gia vốn có thể đi, tiếc là hôm qua ăn kem quá nhiều nên bị tiêu chảy...



Người sĩ diện hão như Úy gia gia đương nhiên không muốn cho người khác biết được nguyên nhân mất mặt này, nói là mình phát sốt đi không được, để cho Úy Ương và Đồng Đồng đi thay.



Đồng Đồng hiển nhiên không từ chối, dù sao người bị Úy gia gia cướp kem không phải là cô (Đồng gia gia mặt đẫm lệ T.T).



Úy Ương thì không nghĩ đơn giản như Đồng Đồng, dù là bữa tiệc mừng thọ thôi nhưng đối phương là nhân vật lớn, người tham gia chắc không ít, anh đi thì không biết phải xã giao bao lâu.



Đồng Đồng nhỏ như thế, anh tuyệt đối không muốn cô bước chân vào cái vòng luẩn quẩn này. Cô chỉ cần làm búp bê được người nhà nuông chiều là được rồi, những cái khác cô không cần bận tâm.



Những lục đục người đến người đi, tốt nhất là cô đừng biết gì cả.



Từ sân thể dục đến cổng trường chỉ đi mất vài phút, nhưng chẳng biết bao nhiêu ánh mắt đã đặt lên người Úy Ương.



Đồng Đồng nhìn sắp mù luôn rồi, cô chu môi, lay lay tay Úy Ương: "Anh Úy Ương, sao này anh đừng tùy tiện xuất hiện trong trường em nữa được không?"



Giọng điệu này, Úy Ương trong đầu không khỏi cho rằng mình đã quấy nhiễu đến Đồng Đồng: "Xin lỗi, anh không nghĩ tới, quả thực là hơi đường đột."



Mặc dù nói thế nhưng giọng anh vẫn ẩn chút mất mát, bé thật sự lớn rồi, không cần anh bảo vệ nữa...




Cháu trai nhà mình xuất thân cũng không hề kém, nhưng cả ngày chỉ biết ăn chơi, ve vãn phụ nữ, hai mươi tuổi rồi vẫn vô tích sự, trong khi Úy Ương đã sớm bị bắt đi bồi dưỡng.



Trên mặt ông cụ nhất thời hiện lên sự bất đắc dĩ, Úy Ương tinh ý, thấy ông cụ ưu sầu thì vội vàng đưa hộp quà ra: "Đây là quà gia gia nhờ cháu đưa đến, nói là ông nhất định sẽ thích."



Trần lão gia nửa tin nửa ngờ nhận chiếc hộp, từ từ mở ra, bên trong là một khối dương chi bạch ngọc thượng hạng!



Ông không có ham thích gì nhiều, chỉ thích ngọc, xem như lão Úy hiểu ông, không quên cái sở thích nho nhỏ này.



Trần lão gia ha hả cười, bất chợt thấy bên cạnh Úy Ương có một cô bé vẻ ngoài rất xinh đẹp, mắt to miệng nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, không hề sợ người lạ, trên người mặc một chiếc váy màu xanh da trời.



Thấy ông cụ nhìn mình, Đồng Đồng nở nụ cười vui vẻ: "Cháu chào ông, cháu là Đồng Đồng."



"Đồng Đồng?" Trần lão gia lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Là Đồng gia kia sao?" Gia đình thương nhân nổi danh ở thủ đô, không hề thua kém với những người quyền cao chức trọng như ông.



"Chính là Đồng gia đó." Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Đồng Đồng cười đến cong cong, cô cầm làn váy, ưu nhã cúi chào: "Mong được ông chỉ giáo nhiều hơn."



Cô bé này thực khiến người ta có thiện cảm, Trần lão gia chỉ có một cháu trai nên lập tức thích Đồng Đồng, vẫy tay với cô, đợi cô đi đến bên chân mình thì ngồi xổm xuống, vừa cười vừa xoa đầu Đồng Đồng: "Thật ngoan, vừa xinh vừa tốt tính."



Cuộc đời của ông trải qua biết bao sóng to gió lớn, loại người nào cũng đã gặp qua, nhìn người đương nhiên chuẩn.



Cô bé trước mặt hai mắt trong trẻo, ngũ quan đoan trang, hơi thở bình ổn, vừa nhìn liền biết tiền đồ vô lượng, so với đứa cháu nhà mình thật đúng là khác biệt một trời.