Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 65 : Anh giúp em
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
"Nếu em thực sự thương anh thì ngoan ngoãn một chút được không, sau này không cho phép không để ý đến anh mỗi ngày như vậy." Giọng Úy Ương vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nhưng Đồng Đồng lại nghe ra được sự bất mãm và cường thế.
Nếu Đồng Đồng không đáp ứng... Đoán chừng sẽ chết rất thảm. Mà cô là người yêu quý mạng sống, đương nhiên sẽ không tự tìm đường chết, thế là dùng sức gật đầu, lộ ra nụ cười ngây thơ.
Mông nhỏ Đồng Đồng vặn vẹo, hai tay bám vào vai Úy Ương để chống đỡ bản thân rồi ngâm khẽ, nhưng cô không đủ sức, cơ thể lại yếu ớt, vừa di chuyển vài cái đã không chịu nổi, ngồi xuống thở dốc.
Úy Ương cũng không có ý định trông cậy cô sẽ thỏa mãn anh, bàn tay cầm eo nhỏ không ngừng chuyển động, đêm đã khuya, giấc ngủ với cô rất quan trọng, anh không thể quá phận.
Đùi trong mềm mại và cánh hoa cọ xát dục long nóng hực của anh, Úy Ương không còn nhẫn nại, dùng lực va chạm hơn mười lần rồi xuất ra, khiến cho bắp đùi Đồng Đồng rối tinh rối mù.
Đồng Đồng có được thỏa mãn, tuy bên trong vẫn cảm giác hư không, cần có thứ gì đó tiến vào lấp đầy nhưng một khắc khi Úy Ương cao trào kia, cô cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Tay nhỏ bé ôm lấy Úy Ương, cô tựa đầu vào vai anh thở hắt một hơi: "A..."
Thật thoải mái, cô rất thích trải nghiệm cảm giác này với anh, cho dù không làm gì cũng cảm thấy vui vẻ.
Úy Ương cúi đầu cười cười, bàn tay to nhéo nhéo cái mông nhỏ mềm mại, buông cô ra, lau sạch cơ thể của Đồng Đồng rồi cho cô mặc áo ngủ, chính mình cũng chui vào ổ chăn thơm thơm mềm mềm.
"Được rồi, đêm đã khuya, em mau ngủ đi."
Đồng Đồng chớp mắt: "Đêm nay anh ngủ ở đây hả?"
Cô không kìm được liếc mắt nhìn xuống, thấy dục vọng của anh vẫn đang phồng lên, nuốt nước miếng hỏi: "Anh nhịn được không?"
Như vậy đối với đàn ông đang độ tuổi sung mãn có vô nhân đạo quá không, liệu anh có bị liệt dương...
Không biết đầu nhỏ của Đồng Đồng đang nghĩ gì nhưng nếu cô còn hỏi tiếp thì anh sẽ rất khó bảo đảm sẽ không đè cô xuống: "Được rồi, ngoan nào, mau ngủ đi."
Bàn tay to xoa khuông mặt trứng ngỗng, Úy Ương ôm sát Đồng Đồng, đắp kín chăn, cằm để trên đỉnh đầu cô rồi nhắm hai mắt lại.
Chuyện này Đồng Đồng cũng nghĩ đến, cô khổ não nhíu mày, vô cùng xoắn xuýt. Đúng rồi, đến lúc đó phải làm sao đây?
Trần Ấu Thuần không phải là người phụ nữ tầm thường, nếu cô không ở bên anh trai quan sát, lỡ như... cô ta thành công thì sao?
"Anh Úy Ương..." Đồng Đồng chớp đôi mắt ngập nước, làm bộ đáng thương nhìn Úy Ương, hi vọng anh có thể cho mình một sáng kiến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng khác gì bánh bao, Úy Ương bế cô ngồi giữa hai đùi mình, sau đó dùng chăn quấn kỹ hai người lại, nói: "Nếu không thích cô ta thì sa thải luôn không được sao?"
Chuyện này có gì lớn, tinh anh ở Đồng thị nhiều như vậy, thiếu đi một người cũng không tổn thất gì. Lưu lại một nhân viên có ý đồ nguy hiểm đến mức nào?
"Nếu em không tiện nói thì để anh nói với Đồng Đống."
"Hả --- không được." Đồng Đồng nôn nóng vội vàng lên tiếng ngăn cản, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp đến nơi: "Như thế thì không phải em có vẻ rất ngốc sao?" Cảm giác thua bởi cô ta... Rất không thoải mái.
Úy Ương hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Em để ý đến vậy?"
"Dạ..." Đồng Đồng buồn bực hờn dỗi trả lời.
"Giao chuyện này cho anh được không? Anh hứa sẽ không đuổi cô ta đi, cũng không để Đồng Đống biết, lại không sỉ nhục tên tuổi một đời của em, được không?"
Đồng Đồng rất nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Được ạ."
Nói xong chữ được, nội tâm Đồng Đồng cũng ném đi sự xấu hổ, sống thêm một kiếp nữa, cô đã bốn mươi tuổi rồi, vậy mà phải xin giúp đỡ từ một tiểu tử chưa đến ba mươi tuổi...Thật đúng là mất mặt!
Nhưng mà không có ai biết, mất mặt thì cũng chỉ mình cô cảm giác được thôi, chỉ cần ngậm chặt miệng không nói ra là được ~~
"Anh Úy Ương ~~ Gia yêu anh nhiều, anh thật lợi hại ~" Mắt Đồng Đồng bắn ra vô số trái tim màu hồng, tràn ngập sùng bái nhìn Úy Ương.