Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 66 : Hòa hảo

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Hai người giao ước xong thì dính nhau trên giường một lúc, sau khi rời giường Úy Ương mới nhặt đồ ngủ của mình lên mặc vào, bình tĩnh không gì sánh nổi ra khỏi phòng của Đồng Đồng, không hề sợ bị người nhà nhìn thấy.



Đồng Đồng ngồi trên giường che mặt, thật là xấu hổ quá đi!



Ngày hôm nay vẫn phải theo anh trai, nếu không cô sẽ lo lắng!



Nhưng đúng là thần kì, không biết Úy Ương dùng cách nào, cả buổi chiều cô không hề nhìn thấy Trần Ấu Thuần!



Ngược lại không phải là Trần Ấu Thuần an phận thủ thường, càng không phải bị sa thải, cô ta vẫn làm việc ở phòng Nghiệp vụ như cũ, nhưng Đồng Đồng chưa từng gặp lại cô ta.



Mấy chuyện như vô ý đi nhầm thang máy như lúc trước cũng không có!



Quá thần kỳ! Đáng tiếc cô nói rách cả miệng Úy Ương cũng không chịu nói, vì thế Đồng Đồng bất mãn rất lâu.



Cô biết nếu anh không muốn nói thì sẽ không nói, anh là thiên tử, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ ép buộc được anh.



Cho nên cô không thất vọng lắm, không nói thì không nói, cô cũng không cần. Nhưng anh không nói thì cô sẽ tỏ thái độ, vài ngày không để ý đến anh thì xem anh có còn không chịu nói không?



Thế là Úy Ương đau buồn vì cô nhóc đã ba ngày không chịu gặp mình, đã nghĩ hết biện pháp nhưng một cái liếc mắt Đồng Đồng cũng không dành cho anh.



Vẻ mặt Úy Ương thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong tâm đã sốt ruột vô cùng.



Tuy nhiên, ba ngày sau, tình trạng này cũng biến mất.



Buổi tối khi Úy Ương tan tầm, trên đường lái xe cứ suy nghĩ làm sao để bé con xoay chuyển tâm tình, thế là khi đi qua tiệm bánh ngọt và cửa hàng bán hoa liền ghé vào mua mỗi thứ một cái để tặng cho tiểu công chúa của mình.



Ai ngờ khi vừa về đến nhà thì nghe tin tiểu công chúa ăn xong đã ăn xong, sớm trở về phòng rồi.
"Bảo bối, sao hôm nay ngoan thế?"



Nghe vậy, Đồng Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhíu nhíu mày: "Bình thường gia không ngoan à?"



"Ngoan, đương nhiên là ngoan, bảo bối là ngoan nhất." Nói xong Úy Ương nâng cằm cô lên hôn một cái, nhìn mặt cô hồng hồng giống như con thỏ chui vào trong ngực mình, cảm thấy vô cùng ấm áp.



Đồng Đồng cười hì hì, ôm lấy cổ anh làm nũng: "Vậy anh có thích bảo bối ngoan thế này không?"



"Anh yêu nhất bảo bối ngoan." Úy Ương hôn một cái.



"Miệng anh thật ngọt." Đồng Đồng cũng hôn lại Úy Ương, nói: "Lần này bỏ qua, sau này anh còn giấu em như vậy thì không chỉ có ba ngày đâu."



"Bảo bối, không sao, bây giờ anh nói cho em ngay được không?" Đang chuẩn bị nói, Đồng Đồng đã che miệng Úy Ương lại. "Bây giờ em không muốn biết, dù sao anh không nói cho em hẳn là có nguyên do." Nói xong thì chui vào ngực anh ngáp một cái.



Úy Ương thấy cô mặc đồ ngủ dài tay đáng yêu trên người, tóc cũng buông xõa, biết là cô đã tắm, nhìn đồng hồ đã hơn mười rưỡi, qua giờ ngủ bình thường của cô rồi, thế là anh ôm cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín nói: "Em ngủ trước đi, nhìn em mà xem, mắt không hề có thần.



Dứt lời, Úy Ương đau lòng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vuốt lại tóc cho tốt rồi nhẹ nhàng hôn một cái.



Tuy rằng ngậm vào đôi môi mềm mại không muốn buông ra, nhưng Úy Ương không có cách nào bỏ qua cơn buồn ngủ của cô.



Anh vỗ chăn, ôn nhu dỗ Đồng Đồng, cô nhóc vốn hai mắt trợn tròn không bao lâu sau đã mơ màng, vài phút sau thì thực sự chìm vào giấc ngủ.



-----



Nhược Vy: hôm thứ hai quên đăng chương mới, hôm nay bù lại cho mọi người nha.