Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 84 : Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt (II)
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
Bị Lục Tiểu Lâm nắm lấy tay áo, phản ứng đầu tiên của Đồng Đống là tránh khỏi, nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập đề phòng thì không biết sao lại ngừng, túy ý để cô kéo, trong lòng tự an ủi: Không sao không sao, dù sao đây cũng là bạn bé, chỉ cho kéo tay áo thôi, nếu chịu không nổi thì cùng lắm ném chiếc áo sơmi này đi là được.
Lục Tiểu Lâm đâu biết trong đầu Đồng Đống đang nghĩ gì, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người Trần Ấu Thuần.
Ghét một người thật sư là không cần có lý do, cô ghét Trần Ấu Thuần, không chỉ vì đối phương là tình địch của mình, càng không phải vì Đồng Đồng không thích.
Mà là... trên thế giới này thật sự có loại người vừa nhìn đã thấy ghét, trời sinh không hợp.
Lục Tiểu Lâm căng thẳng nhìn Trần Ấu Thuần, vô cùng căng thẳng.
Thi thoảng Đồng Đồng cũng chú ý bên này, rất sợ cái người dễ xúc động kia sẽ xông lên trước, một cước đá bay Trần Ấu Thuần. Tuy tưởng tượng thì thấy rất thoải mái, nhưng nếu Lục Nhi làm thật thì sẽ ngồi tù.
Hơn nữa thô lỗ như thế trước mặt anh trai, có tốt không?
Thấy Đồng Đống làm như không thấy mình, trong lòng Trần Ấu Thuần khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu.
Cô hỏi anh cũng không trả lời, giống như đối đãi với bất kì nữ nhân viên nào trong công ty, duy trì khoảng cách xa xôi, tuyệt đối không thân cận, nhưng điều cô muốn không phải như vậy...
Cô muốn trở thành bạn gái của anh, trở thành người phụ nữ xứng đối với anh, đứng cạnh anh, cùng anh nhìn ngắm thế giới này...
Cho nên cô nhất định phải có được anh, nhất định!
Bên này dã tâm của Trần Ấu Thuần còn chưa lộ ra, bên kia Đồng Đồng đã bắt đầu la hét kêu đói, thúc giục Đồng Đống và Úy Ương.
Khổng Đình Đình không cách nào chống cự loại đồ Nhật mê hoặc này, cô đi đến bên người Khổng Phương Phương, dùng tay đẩy một cái: "Chị này, chúng ta đi đi, em thấy người này không tệ, còn có tình người hơn Đồng Đồng."
Đúng là càng giàu càng keo kiệt, điều này một chút cũng không sai!
Thấy hai chị em mắc câu, Trần Ấu Thuần lộ ra nụ cười dịu dàng, đáy mắt lóe lên một tia gian xảo. Cô cúi đầu cưới khẽ, giơ tay ra hiệu mời: "Đi nào."
Ba người này cấu kết với nhau, Lục Tiểu Lâm hoàn toàn chẳng biết, nhưng cô biết thì cũng không cản, dù sao mèo chó chẳng thể tạo nên nhiều gợn sóng, hơn nữa ba người kia chắc chắn sẽ không có cơ hội gặp lại.
Ra đến đại sảnh, Lục Tiểu Lâm mới chú ý là mình vẫn đang cầm tay áo Đồng Đống. Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn... Dường như không chê cô?
Cô len lén nhìn anh, tay không an phận đi lên, từ cầm tay áo thành cánh tay, nhưng cầm chưa được nửa phút thì Đồng Đống đã nhàn nhạt nhìn xuống: "Nên buông rồi nhỉ?" Giọng cũng nhàn nhạt, không có ý tức giận.
Mặt Lục Tiểu Lâm đỏ lên, nhanh chóng rút tay về, trong lòng không khỏi vui sướng, ít nhất nửa tháng cô sẽ không rửa tay!
Thật là thoải mái! Cô cầm tay nam thần! Còn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng nhưng không mất đi ý vị đàn ông của anh...
Đang lúc ngây ngẩn trong lòng, đầu đột nhiên bị đánh một cái... Lục Tiểu Lâm hét lên ôm đầu, căm tức nhìn người đánh mình: "Làm gì đấy!" Đau lắm được không!
Đồng Đồng lè lưỡi: "Này này này, nước miếng cũng chảy rồi kìa!"
Lục Tiểu Lâm nghe được thì vội vàng lau miệng, chạm tay lên mới phát hiện Đồng Đồng lừa mình, thế là thẹn quá hóa giận đánh Đồng Đồng một cái.