Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 17 : Yêu

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Cô đưa đôi mắt to tròn nhìn anh, anh ta thật biết châm chọc người khác mà, lúc nãy cô chỉ xem anh ta như là gối ôm mà ôm chặt như vậy… nếu biết nằm gần anh thì cô đã đá anh xuống giường rồi. Cô không nói gì chỉ lườm anh, bởi cang nói thì càng bị anh ta chọc tức vì rõ rang là khi nãy cô ôm anh cứng như vậy… thật là đáng xấu hổ.



Hai người đi bộ thong dong về lại căn nhà nằm giữa hòn đảo vắng… lại nghĩ vì sao từ lúc cô và anh đến đây đều không nhìn thấy ba mẹ anh, thật là có chút kì lạ… cô quay đầu lại nhìn Uy Phong đang đi phía sau lưng mình liền hỏi.



Ba mẹ anh đi đâu cả rồi, vì sao từ lúc đến tới giờ vẫn không nhìn thấy họ.



Em thật sự muốn gặp họ? – Uy Phong mỉm cười.



Không, chỉ là đến nhà người khác nên chào họ một tiếng. – Ngọc Hân đáp.



Tôi sẽ đưa em đi gặp họ, theo tôi – Uy Phong bước lên phía trước ngang qua người cô.



Ngọc Hân bước theo phía sau anh, đoạn đường đi khá tối tăm, những tiếng kêu của những sinh vật càng khiến cô sợ toát cả mồ hôi. Ba mẹ anh ta ở cái nơi quái quỷ nào chứ, thật là hối hận khi nói với anh ta muốn gặp họ. Cả đoạn đường cô đều suy nghĩ, hay là anh ta muốn chiếm hết gia sản nên mới nhốt cha mẹ mình ở nơi khỉ ho cò gáy này, càng nghĩ cô càng nhìn về phía anh càng cảm thấy lo sợ… có phải anh ta cũng muốn nhốt cô ở đây giống bọn họ hay không… Không được, cô còn phải nuôi em gái ăn học, còn phải thay cha mẹ chăm sóc Ngọc Diệp.



Phía trước cô nhìn thấy một vùng sáng, thật kì lạ giữa nơi tối tăm lại có vệt sáng như vậy… liệu co phải là ma không… bàn tay cô lạnh toát run lên vì hoàng sợ.



Á. – Cô vấp phải một rễ cây phía dưới đất mà ngã xuống.



Cẩn thận một chút, sắp tới rồi. – Uy Phong quay lại đỡ cô. – Nhưng sao người em lại lạnh như vậy? – Anh nắm tay cô đỡ cô lên thì cảm nhận được bàn tay cô ướt sũng mồ hội.



Uy Phong… chúng ta… chúng ta đang đi đâu vậy? – Ngọc Hân run rẩy nói.



Đến thăm cha mẹ tôi. – Uy Phong chỉ về phía trước. – Em nhìn thấy vệt sáng phía trước không, đcha mẹ tôi ở nơi đó.



Hả? – Ngọc Hân nhìn về phìa trước, vậy mà cô lại tưởng là ánh đèn dẫn lối của ma quỷ… thật là đáng xấu hổ mà.



Lần này thì sợ cô té ngã nữa nên anh không buông tay cô ra mà nắm chặt trong tay đưa cô đi. Ngọc Hân nhát gan cũng không muốn chống cự anh, bỗng dưng bàn tay anh nắm lấy tay cô khiến cô cảm thấy không còn sợ hãi nữa… có chút an tâm mà bước tiếp.



Hai người đi đến nơi vệt sáng kia, cô nhìn thấy hai mộ phần nằm cạnh nhau trong một mái vòm che chắn khá công phu... Anh nắm tay cô bước tới trước hai mộ phân kia, khẽ cuối đầu mà nói:” Cha mẹ, con đến thăm hai người.”



Ngọc Hân kinh ngạc nhìn Uy Phong, thì ra hai ngôi mộ này chính là của cha mẹ anh ta sao… Trong long cảm thấy có lỗi với anh, suốt ngày cô hỏi cha mẹ anh đâu để chào hỏi, lại không biết họ đã mất mà chạm vào nỗi đau của anh. Cô có chút thấu hiểu đồng cảm với anh, bởi vì cả cô và anh đều là những đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ…



Uy Phong, tôi xin lỗi. – Ngọc Hân khẽ nói.



Không sao, là vì em không biết.




Uy Phong? – Ngọc Hân gọi.



Em không ngủ ư? – Anh mở mắt nhìn cô.



Anh vào phòng ngủ đi… ngoài này lạnh lắm. – Cô nói.



Không sao, anh chịu được mà… anh không muốn em nghĩ anh là người không tốt. – Anh đáp.



Anh không vào, em ở ngoài đây luôn. – Cô nói.



Uy Phong mỉm cười nhìn cô, người con gái vì sao lại đáng yêu như vậy.



Chiếc gối ôm được chắn ngang chính giữa cô và anh… cô ngại ngùng quay lưng về phía anh…



Hân, em ngủ chưa?



Chưa….



Em đang nghĩ gì?



Em đang nghĩ… nếu mọi người biết chuyện chúng ta hẹn hò, họ có lẽ sẽ không thể chấp nhận.



Em chỉ cần nhìn về phía anh là đủ.



Ùm. – Cô khẽ đáp.



Ngủ ngon, ngày mai có chuyến tàu sớm… dù có vui mừng đến mấy cũng nên cố gắng ngủ đi, cục cưng.



Này… ai vui mừng chứ.



Anh không đáp chỉ khẽ cười… đôi mắt nhắm lại…



Phong, ngủ ngon. – Cô khẽ nói… cũng nhắm đôi mắt mình lại.