Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 18 : Bảo vệ tình yêu

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Tại biệt thự nhà họ Uy đêm đó, Ngọc Diệp sau khi cùng ăn tối cùng Uy lão gia thì không biết phải làm gì. Cô bé lần đầu được ăn nhiều món lạ như vậy, lại lần đầu bước vào một nơi giống hệt như cung điện trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ cô bé thường kể khi bà còn sống.



- Cháu tên gì. - Uy lão gia nhìn nét mặt lạ lẫm của cô bé liền ngồi bên cạnh làm quen.



- Dạ, con tên Ngọc Diệp.



- Cái tên thật là đẹp, cả con và chị gái con đều rất là xinh đẹp. - Uy lão gia nói.



- Ông biết chị hai con ạ. - Ngọc Diệp bất ngờ, đôi mắt tròn xoa lấp lánh. - Chị hai con là một người rất tài giỏi.



- Tất nhiên là ông biết. - Uy lão gia xoa đầu Ngọc Diệp. - Con xem hoạt hình nhé, ta phải đi đánh cờ rồi.



- Dạ. - Ngọc Diệp đáp, ánh mắt nhìn về phía Uy lão gia đang đi về hướng một căn phòng lớn.



Đang xem phim hoạt hình trên tivi thì bỗng nhiên Ngọc Diệp cần phải đi vệ sinh, căn nhà lớn như vậy không nhìn ra nơi nào là nhà vệ sinh. Uy lão gia vỉ sợ Ngọc Diệp sợ hãi đông người nên căn dặn người làm không được phép đi lên phòng khách. Không biết hỏi ai nhà vệ sinh ở đâu, Ngọc Diệp nhanh chóng bước về phía căn phòng mà Uy lão gia bước vào.



Bên trong, Uy lão gia đang đánh cờ cùng quản gia của nhà họ Uy… nét mặt thâm trầm suy tính.



- Ông ơi. - Ngọc Diệp đi lại gần phía Uy lão gia mà gọi.



- Cháu tìm ông có việc gì. - Uy lão gia đưa mắt về phía Ngọc Diệp.



- Cháu muốn tìm nhà vệ sinh. - Ngọc Diệp đáp.



Uy lão gia chỉ về phía tay trái, nhà vệ sinh riêng biệt của căn phòng này. Ngọc Diệp nhìn qua nước cờ trên bàn, là đến lượt của ông quản gia và xem ra ông ấy đang ở thế bí.



- Bỏ tép bắt tôm. - Ngọc Diệp nhìn qua nói vu vơ, sau đó chạy vào nhà vệ sinh.



Khi Ngọc Diệp bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nhận được ánh mắt đầy cảm kích của vị quản gia cùng ánh mắt có phần kinh ngạc của Uy lão gia.



- Con biết chơi cờ ư?



- Dạ, khi mẹ còn sống từng dạy con chơi. - Ngọc Diệp đáp. - Thế cờ lúc nãy nếu bên đen không bỏ qua xe của bên đó… sẽ bị thua ngay.



- Nào… lại chơi với ta vài ván nào. - Uy lão gia hào hứng.



- Được ạ, nhưng con có điều kiện. - Ngọc Diệp nói. - Chơi không cá cược rất là không có hứng thú, người thua sẽ bị phạt ạ.



- Bị phạt ư? - Uy lão gia có chút thú vị.
Ngọc Hân bị bỏng nhẹ ở bàn chân nên bước đi khá rát và đau… nhưng khi cô nhìn thấy Uy Phong đang bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen,... cô cố gắng kìm nén cơn đau mà bước đi như không hề có việc gì.



Uy Vũ nhìn thấy cô kìm nén đau đớn thay đổi dáng đi… trong lòng vô cùng tức giận, bàn tay nắm chặt thành cú đấm.



Uy Phong vừa tham gia xong một cuộc họp liền lái xe đến tìm cô, không ngờ lại vừa lúc cô gái bé nhỏ của anh vừa đi làm thêm về. Tất nhiên anh không muốn cô cực khổ, nhưng anh hiểu rõ tính khí của Ngọc Hân nên tuyệt nhiên không cưỡng ép cô.



- Anh đến đây làm gì vậy. - Ngọc Hân dắt chiếc xe đạp bước về phía Uy Phong đang đứng đợi.



- Anh nhớ em. - Uy Phong nhìn vào cô, thấy vết xướt trên gương mặt liền cau mày lại. - Trên mặt em, vì sao có vết thương này.



- Không có gì đâu, do lúc làm việc em bất cẩn. - Cô đáp.



Uy Phong ôm cô vào lòng, lại ngửi được mùi kì lạ trên tóc cô, nhưng lại nghĩ Ngọc Hân làm việc trong quán ăn… có mùi đồ ăn bám vào là điều khó tránh khỏi.



- Hôm nay em hơi mệt, ngày mai chúng ta gặp nhé. - Ngọc Hân đáp.



- Ngày mai anh bận đi kí một hợp đồng quan trọng có lẽ không đến trường được… Ngọc Hân, có chuyện gì xảy ra cũng nhất định nói anh biết, được không?



Cô mỉm cười khẽ gật đầu:” Lần trước anh đuổi học những người kia bọn họ đã sợ chết khiếp rồi, anh nghĩ còn ai dám động tới em ư.”



Uy Phong bật cười, ôm cô gái nhỏ vào lòng… cô như quên đi hết mệt mỏi đau đớn khi tựa vào lòng anh…



Ở phía xa, bóng dáng cô đơn của Uy Vũ nhìn về phía hai con người họ… trên chiếc xe đạp thể thao anh rời đi như một bóng ma đơn độc.



Ngọc Hân tạm biệt anh sau đó bước vào con hẻm đi về phía nhà mình… đi được một đoạn thì nghe tiếng xe đạp thắng lại ở phía sau, nhìn thấy Uy Vũ nhìn cô với gương mặt nham nhở như mọi ngày.



- Cậu đến xem tôi chết chưa ư, xin lỗi tôi chưa chết được đâu.



- Cô chỉ toàn nghĩ xấu tôi. - Uy Vũ dắt xe vào bên trong nhà cô.



- Vậy đêm hôm khuya khoắt, cậu đến đây làm gì?



Uy Vũ quăng một túi nilong màu đen lên chiếc bàn gỗ giữa nhà mà nói:” Thuốc đó bôi đi.”



- Haha, cậu cùng bọn họ đến ức hiếp tôi… rồi lại đi mua thuốc cho tôi… trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?



- Là vì tôi… thật sự quan tâm đến cậu. - Uy Vũ nhìn về phía Ngọc Hân mà nói:” Vì sao cả cậu và cô ấy, đều chọn anh ta chứ không phải là tôi?”