Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 35 : Xưng hô

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Trong chuyến đi ra khỏi Hoàng cung bao gồm năm con người nam thanh nữ tú xuất cung. Bên trong chiếc xe ngựa là Tuấn Phong cùng tiểu muội Thanh Vân và Tuyết Sương. Bên ngoài là Tuấn Quốc đánh xe ngựa cùng ngồi với Ngọc Hân, vì thân phận hiện tại của Ngọc Hân vẫn là một nam nhân vì vậy phải nhường chổ ngồi bên trong cho Hoàng thượng và các cô gái.



- Chẳng phải ta và Thanh Vân đều biết ngươi là nữ nhi, ngươi muốn che giấu ai nữa, là Hoàng thượng ư?



- Thật ra thì việc Hoàng thượng có biết hay không đều không quan trọng. - Cô nhìn về phía trước mà nói. - Vương gia, ngài cứ xem như là tôi không tồn tại trong mắt ngài… đừng bận tâm đến việc tôi mà nam nhân hay phận nữ nhi.



Tuấn Quốc hơi nhìn về phía cô, thật tâm anh không thể đoán được Đồng Lân kia vì sao phải hóa nam nhân. Chẳng phải là làm một cô nương, được bao bọc bởi một nam nhân chăm sóc là điều tốt hơn sao, vì sao cứ phải chạy nhảy khắp nơi gặp bao nhiêu nguy hiểm, lại còn muốn nhảy xuống vực sâu như vậy, Tuấn Quốc không thể nhìn ra cô gái trước mắt mình đang nghĩ gì, nhưng anh chắc chắn một điều cô gái đó, dù bí ẩn đến thế nào cũng không hề gây hại đến anh và Triệu quốc.



Xe ngựa rời Hoàng cung một cách an toàn vì Tứ vương gia thường xuyên ra vào nên lính canh cũng không kiểm tra nữa. Vậy là, năm con người họ bắt đầu một chuyến đi ra khỏi cung cấm kính cổng cao tương, ung dung tự tại bên ngoài.



Chiếc xe dừng lại trước một khách điếm mà trước kia Ngọc Hân từng ở lại, bọn họ quyết định sẽ ngủ lại ở nơi này một đêm để sáng hôm sau bắt đầu chuyến đi xa. Vị tiểu nhị nhìn thấy Ngọc Hân liền nhận ra người quen niềm nở chạy ra ngoài chào đón khách quý.



- Các vị đại gia, xin mời vào trong khách điếm chúng tôi.



- Cho chúng ta năm phòng tốt nhất. - Tuấn Quốc nói.



- Ngày mai chính là cuộc thi tỷ võ chiêu thân của Trân Trân cô nương, con gái cưng của Tả Hữu Đô sát viện phó đô ngự sử. Các nam nhân khắp vùng nghe tin đều tập trung đến kinh thành chuẩn bị cho cuộc tỷ võ ngày mai. Vì vậy, đêm nay ở khách điếm chỉ còn đúng hai phòng trống… các vị đi nơi khác cũng không còn phòng nữa.



- Tả Hữu Đô sát viện phó đô ngự sử. - Triệu Tuấn Phong nhếch môi cười. - Chẳng phải lần trước có mang cô con gái tên Trân Trân kia nhắc tới để tiến cử vào vị trí Hoàng hậu. - Nói khẽ.



Sau một lúc bàn bạc kĩ càng, Triệu Tuấn Phong quyết định ở lại khách điếm này… ngày mai đến xem tỷ võ chiêu thân bên ngoài dân gian ra sao… lại nói muốn xem dung nhan Trân Trân cô nương kia ra sao mà khắp nam nhân mọi nơi đổ về kinh thành ứng thí.



- Bọn ta sẽ thuê hai phòng. - Tuấn Phong nói với tiểu nhị. - Mau đi chuẩn bị.



Đợi tên tiểu nhị nhanh chóng chạy đi thì anh quay sang nhìn bồn người còn lại đang đợi quyết định của Tuấn Phong anh.



- Ta, Tuấn Quốc và Đồng Lân sẽ ngủ một phòng, còn Thanh Vân và Tuyết Sương sẽ ngủ cùng nhau. Ngày mai xong cuộc tỷ võ kia, có lẽ sẽ có phòng trống. - Triệu Tuấn Phong nói.



- Không được. - Thanh Vân và Tuấn Quốc đều hô to lên.



Triệu Tuấn Phong nhíu mày, biểu muội và biểu đệ vì sao lại khẩn trương như vậy…



- Hoàng huynh, Đồng Lân… không thể ở cùng phòng với huynh được. -Tuấn Quốc đáp.



- Từ khi bước ra khỏi hoàng cung, ta đã không còn là Hoàng thượng nữa mà là đại ca của đệ và Thanh Vân. Đồng Lân đi theo chúng ta xem như là một hảo huynh đệ, vì sao đệ lại chê bai thân phận của hắn như vậy, điều đó là không tốt. - Tuấn Phong liền đáp. - Trước kia cũng từng ngủ cùng một phòng, không có gì là xa lạ.



Ngọc Hân ngượng chính cả mặt, lần trước là ở cùng Tuấn Phong vì anh ta không hề hay biết cô là nữ nhi nhưng lần này còn có cả Tuấn Quốc… người đó biết rõ cô như vậy. Một nữ nhân ở cùng hai nam nhân cả một đêm, làm sao còn mặt mũi nào.



- Ngươi… đã từng ở cùng Hoàng huynh ta. - Tuấn Quốc nhìn Đồng Lân mà hỏi.



Cô khẽ gật đầu, không dám nhìn Tuấn Quốc vì sợ hắn ta lại nghĩ cô dùng chiêu trò mà câu dẫn Hoàng huynh hắn, cái tên này chỉ biết nghĩ xấu cho cô mà thôi.



- Các vị, phòng đã chuẩn bị sẵn sàng… xin mời các vị vào trong nghĩ ngơi. - Tiểu Nhị nhanh chóng chạy ra ngoài mời vào.




- Vương gia, chuyện của tôi… xin người đừng xen vào… luật lễ của Triệu quốc cũng không cấm nữ nhi hóa nam nhân.



Triệu Tuấn Quốc nghe xong thì lửa giận bùng lên trong người, anh tiến sát về phía Ngọc Hân nắm chặt lấy tay cô như xiết lại mà nói:” Ngươi vừa gọi ta là gì hả, ngươi không cho ta xen vào việc của ngươi ư… Ngươi nghe đây Đồng Lân, ta sẽ mãi mãi quản chuyện của nhà ngươi.”



Ngọc Hân đau đến nhăn mặt lại, đúng là người có võ xiết bàn tay cô như muốn gãy nát:” Tứ ca… anh muốn sao cũng được… mau buông ta tôi ra.”



Nhìn thấy nét đau đớn từ trên gương mặt Đồng Lân, Tuấn Quốc mới giật mình tự hỏi bản thân anh đang làm điều gì… Chuyện của cô gái đó, vì sao cứ khiến anh tức giận để tâm như vậy. Tuấn Quốc buông tay Ngọc Hân ra, không nói không rằng bỏ ra khỏi cửa.



Bàn chân cô vì được Tuấn Quốc lần đó băng thuốc nên có thể đi lại một chút khó khăn, không ngờ khi nãy lại té ngả khiến vết thương trầm trọng hơn. Ngọc Hân cũng muốn xuống dưới ăn sáng cùng mọi người rồi sau đó ra kinh thành dạo chơi, nhưng bàn chân đau đến không thể di chuyển.



- Đồng Lân đâu? - Thanh Vân hỏi.



- Mặc kệ hắn ta đi, hắn ta nói chưa đói nên không muốn ăn. - Triệu Tuấn Quốc còn tức giận mà nói.



- Vậy cậu ấy có ra ngoài cùng chúng ta không? - Tuyết Sương khẽ hỏi.



- Chân hắn ta vẫn còn di chuyển khó khăn lắm, để ở lại khách điếm là tốt nhất. - Tuấn Quốc lại nói.



Xem như đó là lí do hợp lý, mọi người rời khỏi khách điếm và tin tưởng rằng vì Đồng Lân kia cần được nghĩ ngơi nên không làm phiền. Còn cô gái trên lầu kia, vừa đói vừa đau chân… bên ngoài vì khách quá đông nên lại khá ồn ào và chẳng ai đi ngang qua căn phòng của cô… Ngọc Hân bất lực gọi mãi không ai đến giúp, cô nằm xuống sàn nhà nơi mình bị ngã lúc nãy… suy đi nghĩ lại, khi nãy nhìn thấy Tuấn Phong cô lại ngỡ như Uy Phong, phút giây đó thật sự hạnh phúc.



- Cạch. - Tiếng cánh cửa mở ra.



Ánh sáng lùa vào, Ngọc Hân nhìn thấy người đàn ông lần đó gặp ở sườn núi… người đàn ông nói những câu nói kì lạ.



- Ông… ai cho ông bước vào đây.



- Nếu cô nương cho ta 3xu, ta sẽ nói cho cô nương một việc hệ trọng.



- Ông nghĩ tôi tin ông sao?



- Ba xu không nhiều, cô thật keo kiệt… đúng là một cô gái mồ côi cha và phải nuôi mẹ bạo bệnh và em gái. - Ông ta nói.



Ngọc Hân kinh ngạc nhìn người đàn ông kia… sau đó lấy ra ba xu đưa về phía ông ta:” Ba xu của ông đây.”



Người đàn ông kia vui vẻ nhận lấy ba xu trên tay Ngọc Hân liền nói:” Cô nương muốn thoát khỏi nơi này phải không?”



Cô gật đầu…



- Triệu Tuấn Phong chính là kiếp trước của người từng bị cô làm tổn thương. Nếu cô có thể khiến hắn ta yêu cô, yêu đến mức có thể vứt bỏ mọi thứ… cô sẽ được quay về thế giới thật của mình. - Người đàn ông nói xong liền bước ra khỏi cửa. - Cô sẽ không chết được đâu, cô sống thọ lắm vì vậy đừng nghĩ đến chuyện ngu xuẫn.



Ngọc Hân nhìn về phìa người đàn ông đó, ông ta vừa bước đi thì đôi mắt cô cũng nhắm lại chìm vào bên trong giấc ngủ… Căn phòng bỗng dưng lạnh toát lên khi mà bên ngoài ánh nắng đã chan hòa… Ngọc Hân ngoài nóng trong lạnh… toàn thân run rẩy...