Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 36 : Mất mặt uy phong

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Kinh thành nhộn nhịp người mua kẻ bán, điều thu hút nhất chính là cuộc tỷ võ chiêu thân của Trân Trân cô nương kia vì vậy nơi đây càng đông người chen lấn. Ai nấy đều tò mò vị thiên kim nhà Tả Hữu Đô sát viện phó đô ngự sử được đồn thổi là nhan sắc mĩ miều, như bình hoa quý được cất giấu kĩ càng. Nay chiêu thân chẳng phải cơ hội có một không hai để được tận mắt chứng kiến dung nhan.



- Kính thưa các bật anh tài, hôm nay tiểu thư Trân Trân nhà chúng tôi mở cuộc thi tỷ võ chiêu thân, không phân biệt già trẻ lớn bé không phân biệt danh gia vọng tộc hay kẻ đói nghèo… ai có thể trụ nỗi lâu nhất sẽ tỷ võ cùng tôi… nếu được tôi tại nơi này sẽ lấy được tiểu thư. - Giọng nói của một cô gái vang lên, ngay cả nữ tỳ cũng mang một sắc thái hơn người… xem ta cũng khá thú vị.



Triệu Tuấn Phong cùng mọi người cũng bước tới gần nơi tỷ võ chiêu thân kia, duy chỉ đứng bên ngoài xem mọi võ sĩ bước lên thi đấu mà âm thầm đánh giá. Thật ra trong lòng muốn xem cô gái kia võ công được tới đâu lại thách đấu nam nhân như vậy. Triệu Tuấn Phong khoanh tay lại nhìn các võ sĩ trên khán đài lần lượt hạ nhau để tranh giành người đẹp.



Trải qua hơn một canh giờ, cuối cùng cũng có một thanh niên vẻ bề ngoài không được thanh nhã cho lắm, ăn mặc không giống người của Triệu quốc là người cuối cùng trụ lại trên khán đài tỷ võ.



- Ta là Lộc Mã, đến từ đất nước phương bắc đã nghe nói đến nhan sắc của Trân Trân tiểu thư đây, vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để mong mang tiểu thư về làm nương tử… còn kẻ nào muốn liều mạng cứ nhảy lên… chỉ e khó giữ được mạng. - Hắn ta nhìn những võ sĩ bị hắn đánh cho đến thương tật liền cười lớn.



- Thật quý vì người ngàn dặm xa xôi đến đây tỷ võ, nhưng chỉ là một cuộc tỷ võ chiêu thân không cần ngài phải ra tay mạnh như vậy. - Cô gái khi nãy không vui nói.



- Vị cô nương, đao kiếm vô tình… đâu thể trách ta chỉ trách bọn chúng quá kém cỏi.



- Vậy mời ngài chỉ giáo. - cô gái vung gươm, trong lòng vô cùng tức giận bọn người phương bắc hóng hách mà ức hiếp người nước Triệu.



Quả nhiên cô gái đó không phải là đối thủ của Lộc Mã, chỉ tiếp được vài chiêu thức đã bị hắn ta xàm sỡ và cố tính chém phải xiêm y trên người.



Từ phía dưới, Triệu Tuấn Quốc chướng mắt không thể nhịn được mà dùng khinh công bay lên đấu trường tỷ võ kia mà giúp đỡ cô gái. Anh dùng gươm hất tung gươm của Lộc Mã rơi xuống đất khi hắn đang nhắm vào xiêm y trên người đối thủ.



- Cô nương, không sao chứ. - Triệu Tuấn Quốc cởi chiếc áo khoác, khoác lên người cô gái kia.



- Đa tạ. - Cô gái kia nhanh chóng chạy vào bên trong.



Lộc Mã nhìn thấy Triệu Tuấn Quốc thì tức giận, chẳng phải vừa nãy hắn ta đang trêu chọc tiểu mỹ nữ sao lại bị tên tiểu tử này phá đám.



- Ngươi là kẻ nào, dám phá chuyện của ta. - Lộc Mã lên tiếng.



- Là một đấng nam nhi lại dùng võ công làm chuyện sằn bậy làm nhục một cô gái trước mặt đông người, ngươi thật không xứng đáng mang người Triệu quốc về phương bắc.



- Lo cho mạng của ngươi trước đi. - La6o5 Mã nhặt gươm của mình dưới đất lao về phía Tuấn Quốc.



Với võ công thâm hậu của mình, được tập luyện từ khi còn bé cùng với các huynh đệ trong cung, nay lại là người bảo vệ đặc biệt bên cạnh Hoàng thượng… nên võ công của Tuấn Quốc được xem là bậc nhất, một tên Lộc Mã làm sao có thể đấu lại.



Đúng là chỉ trong hai chiêu thức, Lộc Mã đã nằm bẹp dưới gươm của Tuấn Quốc với nét mặt vô cùng hoàng hốt.
Buổi tối, Tuấn Phong đang đứng ngắm cảnh đêm phía ngoài hành lang thì Tuyết Sương nhẹ nhàng bước đến. Cô biết cô đi theo anh như vậy cũng không thể khiến anh động lòng mà lập cô là hoàng hậu, nhưng vẫn còn hơn là ở cái cung phi lạnh lẽo kia không một ai ngó nhìn. Tuấn Phong ngày xưa không giống như hiện tai, trên gương mặt Triệu Tuấn Phong hiện tại chính là nét trầm ngâm nhưng đầy khí phách.



- Phong ca, đã khuya nhưng huynh chưa ngủ sao?



- Thanh Vân ngủ chưa, còn muội… ra đây làm gì?



- Huynh vẫn chưa đáp. - Tuyết Sương đứng bên cạnh, nhìn về hướng Tuấn Phong đang nhìn.



- Ta không ngủ được… khung cảnh về đêm của kinh thành thật rực rỡ ánh đèn… xem ra đời sống của nhân dân nơi lành thật ấm êm.



- Phong ca, đúng là hiện tại huynh không còn là Phong ca ngày nào… huynh đã là Hoàng thượng, khi nào cũng nghĩ đến con dân của mình.



- Ta đang làm tốt việc của mình… ta không muốn dân chúng lầm thang.



Tuyết Sương đưa mắt nhìn về phía Tuấn Phong, bàn tay đặt lên tay Tuấn Phong đang đặt trên lan can khẽ mỉm cười:” Muội tin rằng huynh là một Hoàng thượng tốt.”



Một cơn gió lạnh thoáng qua, Tuấn Phong nhìn thấy Tuyết Sương ăn mặc mỏng manh liền cởi chiếc áo choàng của mình mà choàng lên người cô. Không ngờ, Tuyết Sương quay người lại ôm anh thật chặt, Tuấn Phong không kịp phản xạ.



Ngọc Hân tỉnh lại sau một cơn mơ màng, cô nhìn xung quanh không nhìn thấy bất kì ai… Đôi chân của cô có lẽ đã được Tuấn Quốc băng thuốc nên hiện tại đã cử động được. Bụng đói cồn cào, miệng khát khô Ngọc Hân từ từ từng bước bước ra khỏi cửa để đi xuống phía dưới tìm người. Cả một ngày không ăn thứ gì, cô thật sự đói đến chết.



Không ngờ vừa rẽ lối cầu thang đã nhìn thấy Tuấn Phong và Tuyết Sương đang ôm nhau thật tình tứ… Nhớ lại lời của người đàn ông kia, cô là phải khiến người đàn ông lăng loàn kia yêu cô ư… hắn ta đang ôm chị dâu hắn ngay ngoài hành lang kia…



- Phong ca, muội vẫn còn rất yêu huynh. - Tuyết Sương nói.



- Tuyết Sương… ta….



- Huynh không cần trả lời. - Tuyết Sương buông Tuấn Phong ra lắc đầu mà nói. - Muội hiểu mà, muội hiểu huynh…



Ngọc Hân bám vào thành hành lang kia mà nhìn về phía bọn họ đang tình tứ… Uy Phong, kiếp trước của anh thật sự là người đàn ông đó sao, hắn ta thật khiến anh mất mặt nha.



Người đàn ông kia cô nhất định phải tìm gặp một lần nữa, hắn ta nói rằng cô phải trả lại nợ ân tình mà cô nợ Uy Phong ư… Chính là bằng cách khiến Tuấn Phong yêu cô, yêu cô rồi sao, rồi cô đạt được mục đích mà bỏ đi ư rồi không phải là gây đau khổ cho Tuấn Phong sao. Hay là ông ta muốn đưa cô đến cái thời điểm khác mà tán tỉnh đàn ông nữa… lão già đáng chết đó, gặp phải một lần nữa sẽ mắng cho một trận.



Nhưng mà cô đâu dám tự tin như vậy, với cái thân hình mà Uy Phong từng nói chính là học sinh tiểu học như cô thì hấp dẫn được Hoàng thượng cao cao kia ư. Nhìn anh ta kìa, đang ôm ấp chị dâu trong lòng mà không biết xấu hổ… hắn ta thật là làm mất mặt Uy Phong của cô mà.