Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 45 : Phong

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Hoa viên của phủ vương gia, ngàn hoa đua sắc, từng đàm bướm bay rập rềnh bông đùa trên những nụ hoa mới nở, một cặp bướm uyên ương đang nô đùa cùng nhau… hết bay lên cao rồi lại bay thấp xuống, xem ra bọn chúng đang rất vui vẻ.



- Phong ca, muội muốn bắt cặp bướm đó… - Cô gái kia cùng Tuấn Phong nấp sau những chậu hoa, đưa mắt nhìn cặp bướm đang đùa giỡn mà nói.



Cặp bướm trắng kia chẳng phải là đang rất hạnh phúc bên nhau sao, chúng tự do tự tại mà yêu thương nhau trên không gian bao la đầy hoa thơm cỏ lạ. Anh làm sao có thể phá hại tình cảm chân chính đó, còn cô nương này nữa… lại lịch không rõ ràng, chắc chắn không phải là người trong cung, không nhận ra anh lại gọi anh là Phong ca một cách thân mật.



- Cô nương, vì sao lại gọi ta là Phong ca. - Tuấn Phong hỏi.



Cô gái kia ngơ ngác quay lại, cũng không biết tại sao mình là quen miệng gọi như vậy…



- Tôi… tôi không biết. - Cô đáp.



- Mau nói, ngươi là ai, vì sao lại ở trong phủ cùa Tứ vương gia… có phải ai sai ngươi đến đây có âm mưu hãm hại hoàng đệ.



Các cung nữ từ phía sau nhìn thấy Tuấn Phong lớn tiếng, còn cô nương chuẩn bị là Tứ vương phi nữa đang co người lại sợ hãi… định bước đến giải thích thì Tứ vương phi kia đã ôm đầu ngồi xuống, gương mặt xanh xao.



- Tôi là ai, vì sao tôi lại ở đây… - Cô ôm đầu ngồi xuống khẽ hỏi.



- Hoàng thượng, cô nương ấy không thể nhớ được những chuyện trước đây. - Cung nữ đứng phía sau quỳ xuống nói. - Hoàng thượng đừng khiến cô nương ấy kích động, đầu cô nương ấy sẽ rất đau đớn.



Tuấn Phong cuối đầu xuống nhìn cô nương kia đang ôm đầu liền cảm thấy có chút đáng thương… nhưng cô nương ta từ đâu đến việc này có lẽ phải hỏi Tứ đệ.



- Cô tên gì? - Tuấn Phong cuối người xuống nói.



- Tôi không biết… nhưng Tuấn Quốc gọi tôi là Tịnh Yên.



- Tịnh Yên… một cái tên thật bình an… - Tuấn Phong nói, có lẽ Tuấn Quốc muốn cuộc đời cô gái này từ nay về sau sẽ được bình yên thanh thản.
- Hán Thành, ta sẽ giết chết ngươi. - Thanh Vân hét lên.



Anh ta cứ cười cợt mà trêu chọc Thanh Vân… cô công chúa này quả nhiên nghịch ngơm, biết đấu không lại nhưng không hề chịu thua cuộc.



Đến khi cô mệt lả người, không thể nào cầm được thanh gươm nữa thì tức giận hất thanh gươm xuống đất mà ngồi trên chiếc ghế bằng đá được đặt trong ngự hoa viên, cô vừa thở vừa nói:” Ta nhất định sẽ trả thù nhà ngươi,... quân tử trả thù mười năm chưa muộn.”



- Công chúa đã bình tĩnh chưa, chúng ta có chuyện cần bàn bạc.



- BÀn bạc ư?



- Đúng vậy, phải tìm cách hủy bỏ hôn ước lần này… Công chúa ghét tôi như vậy, tôi cũng không muốn thành thân với công chúa… chẳng phải phải cùng nhau tìm cách.



Thanh Vân suy nghĩ một chút liền nhếch môi cười:” Ai nói với ngươi là ta muốn hủy hôn ước này, ngươi càng không muốn thành thân ta sẽ khiến cho ngươi phải thành thân với ta.”



Hán Thành ôm đầu ngán ngẫm… cô ta đúng là trẻ con mà, chuyện đại sự cả đời cũng mang ra đùa giỡm ư...nhưng mang cô ta vế là hiền thê ư… chết còn sướng hơn.



**********************



Tịnh Yên nằm mơ, trong giấc mơ cô nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng hệt như Tuấn Phong nhưng lại ăn mặc rất khác thường… Nơi đó rất kì lạ, một căn phòng màu trắng, mọi thứ đều màu trắng xóa… một nam nhân đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh, trên mặt vẫn còn để dụng cụ hổ trợ thở oxy… nhịp tim của anh ta vẫn còn đang hoạt động… cô bước đến gần bên anh ta, cô nhìn mãi cũng không biết người này là ai, là Tuấn Phong sao? Sao hắn ta ăn mặc kì lạ thế này, nhưng… đây là nơi nào, vì sao quá la xạ với nơi cô ở, những thứ này vì sao là lần đầu nhìn thấy đều biết tên và tác dụng của chúng… Cô đang ở đâu???



Bỗng dưng nhịp thở của người đang nằm trên giường bệnh đột nhiên hạ thấp dần và trở về những con số 0. Cô hoàng hốt chạy ra ngoài gọi bác sĩ nhưng cửa phòng đã bị khóa, mặc cho cô kêu gào cứu anh ta nhưng không một ai nghe thấy… Cô chạy đến bên cạnh người đàn ông kia, bàn tay không tự chủ mà nắm lấy tay anh ta mà khóc hét lên:” Phong, anh đừng bỏ em… không có anh em biết sống sao?”



Cô giật mình tỉnh lại… giấc mơ kia quá kì lạ… Phong? Cô cũng từng gọi Hoàng thượng là Phong ca, người đàn ông trong giấc mơ là Hoàng thượng ư… Vì sao tim cô lại đập mạnh như vậy, vì sao lại đau nhói như vậy… Tại sao cô lại mất hết kí ức như vậy, cô muốn đi tìm lại nó… cô muốn… chắc chắn rằng vì sao cô lại có cảm giác kì lạ như vậy với người đàn ông tên “ Phong” kia….



Tịnh Yên nhìn ra ngoài trời vẫn còn nhá nhem tối… cô lẻn vào phòng của bọn thái giám mà trộm một bộ trang phục mà mặc vào để trốn khỏi vương phủ… Tuấn Quốc đều muốn cô quên đi, nhưng cô lại muốn đi tìm kí ức đó, cô không thể ở lại nơi này được nữa...