Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 46 : Hôn

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Mặc trên người bộ y phục của tiểu thái giám, cô hơi mỉm cười cảm thấy vô cùng thú vị… trước đây cô là người ra sao? Gió đông thổi qua từng khẽ lá, cô nhìn lên những ánh sao đêm lấp lánh trên kia khẽ mỉm cười, cô cảm thấy trong lòng có chút xuyến xao…



Bên ngoài, có một đoàn người đang đẩy chiếc xe chứa rất nhiều lương thực đi vào trong phủ Tứ vương gia, bọn họ nhanh chóng chất hàng hóa vào bên trong nhà bếp. Tịnh Yên núp ở phía xa lặng lẽ quan sát, cho đến khi bọn họ không để ý đến cô liền nhanh chóng xen vào đoàn người họ.



Thật không ngờ với dáng ngưới thấp bé yếu đuối như cô, lại có thể dùng sức mà bưng bê những giỏ chứa đầy rau cải canh vào bên trong nhà bếp một cách gọn gàng… Tịnh Yên khẽ cười, bản thân cô khỏe mạnh như vậy… chắc chắc không phải tiểu thư đài cát rồi, vậy cô là người ra sao… thật thú vị.



Cô thoát ra khỏi phủ Tứ vương gia, trên người vẫn còn mặc bộ y phục của tiểu thái giám. Tịnh Yên từ từ bước và cuối cùng thì cũng tự tách rời khỏi bọn người khi nãy, cô nấp phía sau một tượng đá tạc hình cặp long phụng mà ngó ngiêng mọi phía… thật ra là cô không hề hay biết là thoát ra được cánh cổng của cung Tứ vương gia thì bên ngoài nơi mà cô đang đứng vẫn là bên trong Hoàng cung.



- Bên ngoài Tứ vương phủ là Hoàng cung ư? Phải làm sao mới có thể thoát ra ngoài. - Tịnh Yên nhìn xung quanh, đi đường nào để ra ngoài nhỉ?



Đứng một chỗ cũng không phải là cách tốt, đến khi trời sáng thì Tuấn Quốc sẽ phát hiện ra cô đã bỏ trốn mà cho người đuổi theo, nghĩ vậy Tịnh Yên nhanh chóng bước về phía trước mặc cho phía trước là nơi nào?



- Ngươi là thái giám cung nào, vì sao giờ này lại đứng ở đây hả? - Bọn quân lính thị sát nhìn thấy Tịnh Yên liền nghi ngờ mà hỏi.



- Nô tài là thái giám của Tứ vương gia phủ, Tứ vương gia sai nô tài đi đến Thái Y Viện để mời Thái Y đến phủ. - Tịnh Yên thông minh đáp.



- Thái Y Viện không phải đi hướng này, ngươi là người mới ư? - Tên quan binh nói.



- Dạ, dạ nô tài là người mới đến phủ vương gia.



- Ngươi đi về phía bên phải, gặp cung Đông Hà, sau đó rẽ trái…. đi ngang qua cung Thượng Uyển nhất định không được ngẩng mặt lên. - Hắn ta căn dặn.



- Vì sao vậy ạ?



- Đó là nơi Hoàng thượng ngủ, ngươi muốn bị chém hay sao mà ngẩng mặt đi ngang.



- Nô tài hiểu rồi, hiểu rồi… đa tạ vị quân sĩ đã chỉ dẫn.



Tịnh Yên cuối đầu quay lưng lại mà đi theo gướng tên quân sĩ kia vừa chỉ dẫn, hắn ta đang nhìn theo hướng cô đi nên cô nào đâu dám đi sai hướng. Nhắc đến cung Thượng Uyển kia, là nơi Hoàng thượng ngủ ư… là người đàn ông tên Tuấn Phong đó, có phải là người cô từng nằm mơ trong giấc mơ kì lạ kia.


- Nhọc công cung phi Tuyết Sương rồi. - Tuấn Phong mỉm cười nói.



- Vì Hoàng thượng, Tuyết Sương có thể làm bất cứ mọi chuyện.



Tịnh Yên bật cười thành tiếng, sau đó đi về phía Tuyết Sương mà nói:” Vậy nếu vì huynh ấy mà cô phải chết, cô có làm được không?”



Nghĩ rằng Tuyết Sương không thể nhìn thấy Đồng Lân, Tuấn Phong không một chút lo lắng.



- Đồng Lân, dám vô lễ với bổn cung. - Tuyết Sương mắng.



Tuấn Phong chau mày lại… Tuyết Sương cũng có thể nhìn thấy Đồng Lân ư… vậy hắn ta là người hay ma???



- Ta không quen biết người tên Đồng Lân, ta là người mà huynh ấy yêu thương. - Tịnh Yên chạy đến bên cạnh Tuấn Phong, nhìn vào mắt anh mà nói. - Hoàng thượng, đúng không?



Tuấn Phong chạm vào da thịt của Đồng Lân, cảm nhận được hơi ấm trên người hắn ta… Anh có đôi chút hốt hoảng…



- Ngươi… chưa chết ư? - Tuấn Phong hỏi.



Tịnh Yên nhìn nét mặt kinh hoàng từ Tuấn Phong công thêm câu hỏi từ cửa miệng của anh, cô thật không hiểu anh đang có hàm ý điều gì…



- Chết ư… Huynh nghĩ muội nên chết đi ư?



- Huynh… muội… Đồng Lân, không phải ngươi là nam nhân ư? - Tuyết Sương thắc mắc.



Tịnh Yên đang tức giận, lại nghe Tuyết Sương cứ luôn miệng gọi cô là Đồng Lân thì tức giận mà hét lên:” Ta đã nói ta không phải Đồng Lân, ta là Tịnh Yên… là hôn thê của Tứ vương gia Tuấn Quốc.”



Tuấn Phong một lần nữa kinh ngạc…



- Hoàng thượng, huynh và muội… trước kia là quan hệ gì chứ?