Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 64 : Không từ bỏ

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


- Tú Tâm, cậu không khỏe ở đâu sao… sắc mặt cậu kém quá. - Mỹ Lệ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Hân vừa đẩ cửa phòng đi vào.



- Không… tớ không sao. - Cô lắc đầu, nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc… cô đưa tay lên lòng ngực mình, từ khi rời khỏi căn phòng đó nhịp tim cô luôn đập thổn thức, có phải là vì nụ hôn kia hay không?



- Tú Tâm, chuyện đó… có được không? - Mỹ Lệ trong lòng luôn lo lắng, sợ chuyện của bản thân lại hại người khác.



Cô gượng cười đáp:” Mọi chuyện ổn cả rồi, cậu đừng lo nữa.”



Vậy nên Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm:” Cuối giờ chúng ta đi ăn nhé Tú Tâm, mình khao cậu.”



Cô gật đầu mỉm cười ra hiệu đồng ý.



Cả một ngày làm việc, cô đều không thể tập trung được nữa. Hình ảnh của Uy Phong mãi xuất hiện trong tâm trí cô. Anh ta rõ ràng biết cô đã là một phụ nữ có chồng, vì sao còn lại hành động không phải phép như vậy, trước kia.. cô và anh ta là mối quan hê gì, nếu như là một người không quen không biết, rỏ ràng là không thể hành xữ như vậy.



Trải qua một ngày, cô và Mỹ Lệ cùng nhau ra về, vừa bước ra khỏi phòng lền nhìn thấy Kiên Lương cũng từ thang máy bước ra với bộ dạng vô cùng oai phong. Anh chính là người đứng đầu nơi này, ai nhìn thấy cũng phải e dè cuối chào.



- Chào tổng giám đốc Ngô. - Mỹ Lệ nhanh chóng cúi đầu chào. Sau đó nhìn sang Ngọc Hân mà kéo tay cô. - Mau chào tổng giám đốc.



Cô khẽ cuối đầu chào, cũng không muốn Mỹ Lệ biết mối quan hệ giữa cô và anh:” Chào tổng giám đốc.”



Kiến Lương nhìn về phía hai người phụ nữ đang cuối đầu chào anh, nếu là nhân viên khác anh chỉ gật đầu nhẹ và bỏ đi, nhưng đây chính là cô nhân viên đạc biệt ngang bướng và không biết nghe lời mà anh đặt vào lòng.



- Hai người vật vả rồi. - Anh đáp.



Mỹ Lệ tim như ngừng đập, không ngờ tổng giám đốc lại trả lời hai nhân viên kế toán bé nhỏ của tập đoàn lớn.



- Không vất vả ạ, công việc rất tốt ạ. - Mỹ Lệ nhanh miệng đáp…



Kiên Lương chỉ mỉm cười, bước đi về phía trước mà lên chiếc xe hơi đang đợi sẵn bên ngoài.



Cô và Mỹ Lệ cùng nhau khoát tay mà rời khỏi tập đoàn Ngô Kiên, xem ra việc tổng giám đốc Ngô kia đáp lời khiến Mỹ Lệ như đang bay lên tận mây xanh, vừa đi vừa xút xoa về sự lịch thiệp và phong độ của người đứng đầu tập đoàn mà cô đang làm việc.



- Tú Tâm, cậu không có chút rung động nào ư…. Tổng giám đốc của chúng ta quá là đẹp trai và lịch thiệp…



Cô khẽ cười, đưa một miếng thịt trong nồi lẫu nghi ngút khói mà nói:” Mỹ Lệ à, tớ nói cậu nghe nè…nấu cậu còn ngồi đó mà mơ mộng nữa thì tớ sẽ ăn hết thịt trong đây nhé.”



- Tớ không giành đồ ăn với cậu. - Mỹ Lệ chắp tay lại mà tiếp tục mơ mông. - Ôi… anh ấy quá hoàn hảo mà, phải làm sao đây… trái tim tớ… trái tim tớ như vỡ ra rồi.”



Ngọc Hân chỉ buồn cười… nhưng cô cũng không thể nào lí giải được cảm giác hiện tại của cô. Nếu như là một nữ nhân bình thường, phát hiện một người phụ nữ khác yêu thích chồng cô có lẽ cô phải cảm giác khó chịu, ít ra cũng không phải là cảm giác buồn cười như vậy. Cô gắp một miếng thịt đưa vào miệng đang há hóc thèm muốn của Mỹ Lệ mà bất cười:” Xem như anh ta là miếng thịt này, cậu nhanh ăn chút gì đi.”



- Cậu lại mang một người đẹp trai tài giỏi như tổng tài mà so sánh với miếng thịt bò ư… thật là, cậu đã có bạn trai rồi phải không?



Cô lắc đầu:” Anh ấy đẹp trai cũng không làm tớ no được, cậu cũng thôi mơ mộng một chút đi chẳng phải tổng giám đốc đã có vợ rồi sao,.”



- Đúng là… đàn ông tốt đều đã có vợ cả. - Mỹ Lệ tụt hứng, lúc này mới dụng đũa mà nói:” Này, đồ ăn của mình… không phải như vây chứ.” - Nhìn vào nồi lẫu trên bàn mà nói.



- tớ đã nhắc nhở cậu rồi mà. - Ngọc Hân no bụng cười lớn.



- Vì cậu giúp mình, nên tha cho cậu đó. - Mỹ Lệ cũng bật cười… cô bạn này trong ốm yếu thế lại ăn khỏe như vậy.



Chia tay Mỹ Lệ tại quán ăn, cô một mình bước trên con đường. Không muốn làm phiền Kiến Lương, lại càng không thích mùi khó chịu trên những chiếc taxi ngột ngạt… Ngọc Hân quyết định từ từ đi bộ quay về nhà, cũng muốn dành một chút thời gian hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này.




Ngồi trên xe Kiến Lương, cảm thấy bản thân thật xấu hổ và có lỗi với anh, cô khẽ nói:” Em xin lỗi.”



Kiến Lương lắc đầu, bàn tay nắm lấy tay cô:” Em không có lỗi, đáng ra anh nên kể em nghe chuyện giữa em và cậu ta.”



- Em và cậu ta… ý anh là Uy Phong.



Kiến Lương gật đầu:” Đúng vậy, trước kia khi anh và em hiểu nhầm cải nhau giận dỗi một thời gian, cậu ta đã xen vào chuyện tình cảm của hai chúng ta… Nhưng sau đó, em nhận ra chúng ta mới là của nhau mà từ chối cậu ta. Từ đó cậu ta lúc nào cũng làm phiền em, tai nạn lần đó em gặp phải cũng một phần do cậu ấy.”



- Thật sao? - Cô có chút bàng hoàng.



- Có lẽ cậu ta biết em đã mất đi trí nhớ… vì vậy một lần nữa muốn tiếp cận em để phá chúng ta… Tú Tâm, em có muốn cùng anh sang nước ngoài sinh sống, để cậu ta sẽ không làm phiền chúng ta nữa.



Chân thành từ Kiến Lương, cô cũng đã là vợ anh, mẹ của con anh...cô khẽ gật đầu…



Kiến Lương mỉm cười… nhanh chóng lái xe về biệt thự Ngô gia.



- Anh sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất, chậm nhất là 3 ngày nữa chúng ta sẽ đi.



- Vì sao lại gấp như vậy? - Cô ngạc nhiên.



- Anh muốn mọi thứ ổn định, em đang mang thai con của chúng ta… anh muốn em không bị ai làm phiền mà an tâm nghĩ ngơi.



Cô gật đầu đồng ý.



- Từ ngày mai em đừng đến công ty nữa… cũng hạn chế ra khỏi nhà, anh không muốn tên đó lại gặp em mà giở trò.. Tú Tâm, anh sẽ lo hết mọi thứ, chỉ cần em luôn ở bên anh.



- Anh là cha của con em, em không theo anh thì theo ai. - Cô khẽ cười, có lẽ Kiến Lương đang quá lo xa.



Uy Phong ngồi trong văn phòng tổng giám đốc… lí lịch về Ngô Kiến Lương đặt trên bàn…



- Hắn ta muốn mang Hân bỏ trốn. - Uy Vũ nói.



- Dễ dàng như vậy ư? - Uy Phong đáp.



- Anh đã có kế hoạch. - Uy Vũ thắc mắc.



- Thư kí Hạ, ngày mai cậu lấy danh nghĩa của Phong Vũ ép các ngân hàng thu hồi vốn từ Ngô Kiên. - Uy Phong nói. - Ép hắn ta trong một tuần không được phép rời khỏi công ty để thuyết phục các ngân hàng cho vay vốn.



- Anh muốn hại Ngô Kiên phá sản ư?



Uy Phong lắc đầu:” Chỉ muốn xem giữa danh vọng và phụ nữ… hắn ta chọn thứ gì?”



- Còn Uy Vũ… em đưa Ngọc Diêp đến gặp Ngọc Hân, mang theo những bức ảnh của hai chị em họ… cô ấy có thể không tin chúng ta, nhưng làm sao có thể phủ nhận được em gái ruột.



- Sau đó thì sao? - Uy Vũ nói.



- Ép hắn ta phải ly hôn… - Uy Phong đáp.



Kế hoạch lập ra không có một điểm yếu… chỉ là người tính không bằng trời tính...