Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 65 : Em trốn được tôi ư?

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Chương 65:



Xung quanh căn biệt thự nhà họ Ngô, là các tay vệ sĩ đứng xung quanh không cho bất cứ ai đến gần và tiếp cận với Ngọc Hân. Ngay cả bản thân của Kiến Lương cũng đã điều tra về thân thế của nhà họ Uy, biết đấy không lại với thế lực kia, anh ta nhanh chóng tìm cách đưa cô đi một cách nhanh nhất, không thể để nhà họ Uy mang cô đi mất.



Sáng hôm sau, Kiến Lương vẫn chuẩn bị đi đến công ty nhưng thường ngày, Ngọc Hân cũng dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Cô bước ra khỏi phòng thì chạm mặt Kiến Lương ở cầu thang.



- Em muốn đi đâu?



- Em muốn đến công ty. - Cô đáp.



- Không phải chúng ta đã thống nhất em sẽ nghĩ việc ở Ngô Kiên và chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới?



Cô khẽ cười, trong lòng cũng không nghĩ ngợi nhiều:” Dù mới vào làm nhưng em nghĩ trước khi rời đi, cũng nên đến chào mọi người cùng phòng một câu… họ cũng đã giúp đỡ em rất nhiều.”



- Anh đưa em đi. - Kiến Lương cảm thấy không an tâm, để cô một mình đi như vậy có thể Uy Phong sẽ tìm cô bất cứ lúc nào.



Ngọc Hân gật đầu, dù sao cũng là ngày cuối cùng đến Ngô Kiên chào tạm biệt Mỹ Lệ và chị Ngọc Hà, cũng không cần phải che giấu về việc cô là vợ Kiến Lương nữa. Hai người thanh thản ăn sáng, sau đó cùng nhau rời khỏi Ngô gia.



- Hôm nay anh có cuộc họp gấp để bàn giao một số công việc, em đến chào tạm biệt mọi người xong… anh sẽ cho người đưa em về. - Kiến Lương vừa lái xe vừa nói.



- Em có thể tự về mà. - Cô đáp.



- Tú Tâm, hãy nghe theo lời anh. - Kiến Lương có chút gàng giọng.



- Kiến Lương, em cảm thấy anh có gì đó rất kì lạ… đã có chuyện gì xảy ra sao?



- Anh xin lỗi, chỉ là anh lo lắng người đàn ông đó sẽ làm phiền chúng ta… anh không an tâm để em đi một mình. Tú Tâm, chỉ vì anh sợ mất em và con.



Cô khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, chủ động nắm lấy bàn tay Kiến Lương cho anh bớt đi sự căng thẳng:” Kiến Lương, em là vợ anh… anh phải tin em chứ.”



- Anh tin em… nhưng không tin hắn ta… Con người hắn ta rất nham hiểm, sẽ dùng mọi cách để tiếp cận em.



- Được rồi, em sẽ làm theo lời anh… anh đừng quá căng thẳng như vậy. - Cô đáp.



Việc Ngọc Hân bước từ xe của tổng tái Ngô Kiên khiến nhiều nhân viên thật sự quá ngạc nhiên, ngày thường không ai để mắt đến cô thư kí nhỏ bé kia, nay lại chính là tâm điểm của sự chú ý.



- Tổng giám đốc, anh đến rồi… mau đến phòng họp đi ạ… - thư kí của Kiến Lương nhanh chóng chạy về phía anh nói, giọng gấp gáp.



- Thái độ của cô như vậy là sao? - Kiến Long nói…



Cô thư kí nhìn xung quanh, đưa miệng về phía tai Kiến Lương mà khẽ nói. Gương mặt Kiến Lương bỗng chốc không còn bình thường được nữa, quay về phía Ngọc Hân nói vội:” Em chào tạm biệt mọi người, nhanh chóng lên xe về nhà. Anh phải đến phòng họp khẩn.”



Cô cảm nhận được có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng Kiến Lương lại bỏ đi vội như vậy… chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, anh đã bước vào bên trong thang máy.



- Tú Tâm, cậu chính là người mà mọi người bên ngoài đang nói đến phải không… thật không ngờ cậu lại ẩn danh một cách hoàn hảo như vậy. - Mỹ Lệ kinh ngạc nói.



- Mình phải ẩn danh như vậy, để xem các cô gái như cậu có mưu đồ gì với chồng mình chứ. - Ngọc Hân uống ngụm cafe, khẽ mỉm cười.



- Thật là… - Mỹ Lệ nhớ đến chuyện hôm trước liền ngượng ngùng. - Mình tất nhiên là sẽ không bao giờ có ý đồ với chồng của người khác, đặc biệt là cậu. - Cô ta xua tay. - Nghĩ lại mới thấy có chút kì lạ, vì sao cậu lại có thể giúp mình trong vụ hóa đơn đó… thì ra là có cây đại cổ thụ che bóng.
Thật ra, chính là Ngọc Hân ngỡ em gái tên Tâm Hà đến tìm liền cho người ra cửa đón từ trước, bọn vệ sĩ thấy một đứa bé cũng không có chút nghi ngờ mà cho vào.



- Là em ư, em gái của chị. - Ngọc Hân nhìn Ngọc Diệp… rõ ràng giọng nói khi nãy không phải là của một đứa trẻ.



- Chị… chị không bị mất trí nhớ ạ. - Ngọc Diệp nhanh chóng chạy lại ôm chị hai. - Chị hai, em nhớ chị lắm.



- Khoan đã… em thật sự là Tâm Hà ư… vì sao giọng nói khi nãy không hể giống, lại không phải là một đứa trẻ.



- Tâm Hà nào ạ, em là Ngọc Diệp… còn chị là Ngọc Hân, là chị hai của em. - Ngọc Diệp nhanh chóng lấy từ túi xách ra những bức ảnh:” Chị xem, là hình của chị em chúng ta… không phải chị không nhận ra chị chứ.”



Ngọc Hân sững người, rõ ràng người trong bức ảnh đang đứng cùng cô bé này tươi cười kia chính là cô. Con bé lại chỉ là một đứa trẻ, lừa dối cô được gì chứ… Nhưng còn Tâm Hà kia, vì sao lại xuất hiện thêm một đứa em nữa.



Cô nghe tiếng ồn ào bên ngoài, nhanh chóng chạy ra thì nhìn thấy bọn người mặc áo vest đen đang ngăn cản một cô gái đang muốn vào bên trong. Cô nhanh chóng đi về phía bọn họ mà nói:” Em là Tâm Hà.”



- Tôi là Tâm Hà, tôi đến gặp người có tên là Tú Tâm. - Cô gái kia với đôi mắt đỏ hoe mà nói.



- Chị là Tú Tâm… em không nhận ra chị ư? - Cô đáp…



- Thì ra, anh ta sau khi gây ra cái chết cho chị gái và đứa bé trong bụng của chị ấy… lại mang một cô gái mang tên Tú Tâm khác về thay thế vào. - Tâm Hà đẩy vai Ngọc Hân mà nói. - Cô là ai hả, dám tự nhận là chị gái tôi… chị gái tôi đã mất rồi, vì sao các người không để nỗi đau đó yên ổn trong lòng tôi hả.



Ngọc Diệp từ phía sau chạy lên phía trước ngăn cản Tâm Hà mà nói:” Phù thủy độc ác, không được ức hiếp chị hai của ta…”



Bọn người mặc áo đen nhanh chóng ngăn lại, khống chết Tâm Hà.



- Không được làm em ấy đau, mau buông ra.. - Ngọc Hân nói lớn.



Uy Vũ nhìn thấy Ngọc Hân bị cô gái xa lạ xô đẩy, cô ta lại đang mang thai lỡ có chuyện không hay thì nhanh chóng xuống xe đi về phía bọn họ.



Từ phía xa, chiếc xe của Kiến Lương cũng phóng như vay chạy về phía biệt thự nhà họ Ngô…



- Tâm Hà, em đến đây làm gì hả? - Kiên Lương nhìn thấy Tâm Hà liền hoảng hốt.



- Là chị gái tôi gọi tôi đến đấy chứ. - Tâm Hà hất mặt về phía Ngọc Hân. - Anh rễ, không ngờ chị gái tôi mất chưa bao lâu, anh đã tìm được một Tú Tâm khác thay thế rồi.



- Chị tôi tên Ngọc Hân, không phải Tú Tâm. - Ngọc Diệp tức giận hét lên. - Chị hai, chúng ta về nhà tôi… anh Phong và anh Vũ đang đợi chúng ta. - Cô bé kéo tay cô.



Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra… vì sao có quá nhiều rắc rối không thể hiểu được nữa…



- Người đâu, đưa cô bé này đi… Còn em, Tâm Hà… em về đi, anh không có gì để nói với em. - Kiến Lương mệt mỏi nói. - Tú Tâm, vào nhà… anh từ từ giải thích.



- Anh còn gì để giải thích chứ. - Uy Vũ đi về phía Ngọc Diệp ôm lấy em gái vào người. - Ngọc Hân, tôi đưa em gái đến đón cô… không phải là cô không muốn nhận đứa em gái ruột này chứ.



- Chị, là em đây… em là Ngọc Diệp… hãy về cùng em.



Ngọc Hân nhìn Ngọc Diệp… rồi nhìn nét mệt mỏi u uất của Kiến Lương, cô khẽ rút tay khỏi bàn tay của Kiến Lương đi về phía Ngọc diệp mà nói:” Em về cùng anh trai này trước, chị còn việc cần giải quyết.”



Nói xong cô quay đầu lại, bước vào bên trong biệt thự họ Ngô… vì Kiến Lương rất tốt với cô, cô không nỡ bỏ anh trong lúc anh đang mệt mỏi như vậy.