Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 68 : Tìm cha cho đứa trẻ

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Triệu Quốc…



Dù chư thần đều hối thúc Hoàng thượng lập hoàng hậu để sinh con, tìm người nối dõi dòng họ Triệu. Nhưng Tuấn Phong một lòng nghĩ về người phụ nữ mang tên Tịnh Yên, lại nhớ đến lời hứa của bật minh quân chính là phong nàng làm hoàng hậu. Hậu cung vắng lạnh không có một bóng hồng, Hoàng thượng ngày đêm phiền muộn vì những tin tức về Tịnh Yên đều đi vào ngõ cụt.



- Hoàng thượng, Đồng Long đã được nô tài triệu đến cung Thượng Uyển. - Tiểu Lôi Tử từ bên ngoài bước vào.



- Cho vào. - Tuấn Phong nói.



Đồng Long được mời vào bên trong cung, cũng một phần đoán biết được vì sao Hoàng thượng lại cho triệu cậu vào nơi này, có lẽ là liên quan đến tỷ tỷ. Kể ra, tỷ tỷ cũng quá nhẫn tâm lại ra đi khi Hoàng thượng một lòng sủng ái.



- Đồng Long tham kiến Hoàng thượng. - Tiểu Long quỳ gối.



- Bình thân. - Tuấn Phong đáp. - Tiểu Lôi Tử, mang ghế mời ngồi.



Khi cả hai cùng an tọa, Tuấn Phong cho những người bên trong lui ra ngoài, chỉ còn một mình anh và Đồng Long. Trước kia, khi Tịnh Yên mất tích Đồng Long từng nói ra những điều kìa lạ, mọi tìm kiếm đều trở nên vô vọng… chỉ còn một cách duy nhất là hỏi vị tiểu huynh đệ này.



- Đồng Long, noi1 cho Trẫm biết tất cả những gì khanh biết về Tịnh Yên.



- Muôn tâu Hoàng thượng, Tịnh Yên tỷ tỷ không có họ hàng với Đồng gia thần… chỉ là ngày trước còn ờ huyện Thái Hòa, Đồng Long vô tình gặp tỷ ấy bị ngất trong rừng sâu nên đưa về nhà chăm sóc. - Đồng Long đáp. - Sau đó vì không có nơi nào để đi, nên cha mẹ thần đã nhận tỷ ấy làm con nuôi.



- Khi nàng ấy mất tích, khanh đã từng nói với Trẫm những điều rất kì lạ… nói cho Trẫm biết, những điều đó là sự thật sao?



- Muôn tâu Hoàng thượng, Đồng Long tuy còn nhỏ tuổi nhưng hiểu được đáo lý quân pháp… nào đâu dám dối gạt người. - Đồng Long quỳ xuống. - Khi thần gặp tỷ ấy trong rừng, cũng là môt cơn gió lốc cuồng phong hệt như khi tỷ ấy mất tích… thần dám nghĩ, Tịnh Yên chính là đã quay về nơi mà tỷ ấy đã đến.



- Vậy có nghĩa là, dù trẫm có tìm kiếm cả Triệu quốc cũng không thể tìm ra Tịnh Yên ư?



- Hoàng thượng, đó chỉ là những gì Đồng Long suy đoán… xin người đừng quá u sầu mà tổn hại long thể.



Dù không muốn tin những lời Tiểu Long nói, nhưng với bao nhiêu ngày tháng trôi qua, không nơi nào là không ban lệnh tìm người đều không có kết quả. Tiểu Long cũng không có lí do gì để lừa gạt anh, anh lại càng không tin một đứa trẻ lại có gan bịa ra một câu chuyện khó tin đến như vậy. Đúng vậy, nàng hệt như một vị tiên nữ… mang đến cho Tuấn Phong một cảm xúc kì lạ, dù nàng có cải nam trang cũng khiến trái tim anh xuyến xao khó cưỡng… được gặp gỡ nàng chính là may mắn nhất cuộc đời này.



Say trong men rượu, Triệu Tuấn Phong không đêm nào không mượn rượu giải sầu để vơi bớt sự thương nhớ với Tịnh Yên… Nằm trên long sàn, Tuấn Phong nhớ đến nụ cười khuê các của Tịnh Yên xinh đẹp , tính cách tinh nghịch của một Đồng Lân không biết trên dưới.



- Hoàng thượng, hoàng thượng… - Một gióng nói khe khẽ bên tai Tuấn Phong, nhẹ nhàng đầy ngọt ngào.



Tuấn Phong nghe tiếng gọi của ai đó bên tai mình… men say thấm vào người không thể nhỉn rõ ràng bóng người đang đứng trước mặt. Đèn trong phòng bỗng nhiên không còn sáng nữa, chỉ thấy một bóng người mặc trang phục của tiểu thái giám đang bên cạnh anh.



- Ngươi là ai? - Tuấn Phong không thể nhìn ra.


- Ngọc Hân, con đang làm gì ở đây. - Uy lão gia từ xa nhìn thấy cô, bước tới mà hỏi.



- Ông, con chào ông. - Cô lẽ phép cuối đầu chào.



- Dù con không nhớ ta, nhưng bản tính của con vẫn không thay đổi, rất lễ phép. - Uy lão gia mỉm cười.



- Dù con không nhớ nhưng con cảm nhận được trước kia mọi người rất yêu thương con, thời gian qua sống ở đây con luôn được sự quan tâm từ ông, Uy Phong, Uy Vũ và cả Ngọc Diệp.



- Ngọc Hân, con xứng đáng được như vậy… Ta hy vọng con sẽ hạnh phúc và có một cuộc sống yên bình. Dù con có quyết định ở bên Uy Phong hay không, con đều xứng đáng có được hạnh phúc.



- Con cảm ơn ông. - Cô khẽ mỉm cười nhẹ, ánh nắng ban chiều xuyên xa khẽ quá chạm vào gương mặt buồn bã của cô.



Buổi tối, khi Uy Phong đang ngồi trong phòng làm việc, gần đây Phong Vũ có khá nhiều công việc cần anh giải quyết, một mình anh không tự mình giả quyết ở công ty đành mang về nhà. Nhắc đến Uy Vũ lại lắc đầu, hắn ta lại quay về cái bản tính ăn chơi và không màng thế sự.



- Em có thể vào không? - Ngọc Hân mang một tách trà đứng bên ngoài phòng làm việc cuả anh.



- Hân, em vào đi. - Uy Phong mệt nhoài, đưa mắt rời khỏi máy tính.



- Em biết anh bận, nhưng em có việc muốn nói với anh. - Cô đặt tách trà lên bàn.



- Em nói đi. - Anh gập chiếc laptop lại, chăm chú nghe cô nói.



- Em muốn tìm cha của đứa bé trong bụng em. - Cô sờ vào bụng mình mà nói.



Uy Phong lặng người…



- Người đàn ông đó là người như thế nào, vì sao lại bỏ rơi em khi em đã mang giọt máu của anh ta… và vì sao em lại mất hết kí ức mà ngất trước nhà họ Ngô. - Cô nói tiếp. - Đó là tất cả những khuất mắc trong lòng em, em cần phải làm rõ mọi chuyện trước khi bắt đầu mọi thứ.



- Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ giúp em. - Uy Phong nói, sau đó nắm lấy đôi tay cô. - Em đừng nghĩ nhiều mà ảnh hướng đến đứa trẻ.



- Cảm ơn anh. - Cô khẽ đáp. - Em… còn một việc muốn nói.



- Anh vẫn đang nghe. - Anh vuốt mái tóc của cô. - Tóc em đã dài rồi, đúng là thời gian chúng ta cách xa nhau quá dài…



- Uy Phong, vì sao anh lại yêu em, em mang thai của một người đàn ông khác, em cũng không xinh đẹp, không giỏi giang… lại không thể nhớ ra anh, vậy vì sao anh vẫn cứ yêu em?



Uy Phong nhìn vào đôi mắt cô khẽ mỉm cười sau đó nhẹ nhàng ôm cô mà nói:” Vì em là Ngọc Hân, chỉ đơn giản là như vậy.”