Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 69 : Trò đùa của y Vũ

Ngày đăng: 02:49 19/04/20


Trường trung học Đại Uy.



Một nữ sinh trung học bước xuống từ một chiếc xe hơi đời mới, đôi môi đỏ chói, gương mặt được đánh một lớp phấn dày đặc, chiếc váy không thể nào ngắn hơn nữa cộng với chiếc áo đồng phục được chỉnh sữa ôm sát cơ thể… Cô nàng được sự trầm trò của tất cả nam sinh trong trường, mọi ánh mắt đều hướng về cô gái xa lạ kia.



- Cô ấy là diễn viên đang lên đấy, ôi ôi… cô ta là đang đi học hay đi diễn vậy chứ. - Một nữ sinh đứng phía ngoài khẽ nói/



- Nhưng phải công nhận là cô ta rất đẹp mà, cô ta đang học trường Quốc tế … vì sao lại chuyển đến Đại Uy nhỉ.



- Nghe đồn, là có mối quan hệ với Uy Vũ. - Một nữ sinh khác nói. - Paparazzi đã chụp được một bức ảnh cho thấy hai người họ khá thân mật trong club.



- Thì ra là có Phong Vũ chống lưng, hèn gì lại nổi lên nhanh như vậy.



Mọi lời bán tán ra vào, tuy nhiên ánh mắt của bọn họ vẫn không rời được trước sự xinh đẹp của cô học sinh chuyển trường này.



Bích Trân đừng phía sau những đám người đang bàn tán kia, cô khoanh tay lại nhìn về phía cô gái trước mặt với ánh mắt đầy nét ghen tỵ, cô khẽ nói nhỏ chỉ đủ mình cô nghe thấy:” Chân dài, da trắng, dáng đẹp, mặt xinh… chắc đây là hình mẫu của anh ta rồi.” Sau đó lại chẳng buồn bận tâm mà bước về lớp học của mình, trên vai vẫn đeo chiếc balo hình mèo Kitty và mái tóc vẫn kẹp chiếc kẹp quen thuộc.



Đang ngồi trong lớp học, giáo viên chủ nhiêm bước vào lớp kèm theo phía sau là cô gái xinh đẹp gán mác bạn gái Uy Vũ vừa xuất hiện ở cổng trường. Cả đám con trai trong lớp cô rú lên như khỉ, kiểu như chưa bao giờ được nhìn thấy con gái. Con Bích Trân, vẫn nhàm chán quay mặt ra cửa sổ.



- Đây là Cẩm Nhung, từ hôm nay bạn ấy sẽ là thành viên của lớp chúng ta. - Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu.



Sau màn giới thiệu về bản thân, giao viên chủ nhiệm cho Cẩm Nhung tùy ý lựa chon chổ ngồi trong những chiếc bàn còn trống, không ngờ Cẩm Nhung lại từ tư tiến về phía Bich Trân trong tiếng mời gọi của những bạn học nam. Bích Trân có chút ngạc nhiên nhìn về phía Cẩm Nhung, cô dường như không thích điều đó mà khẽ nói:” Bên kia vẫn còn chổ trống kìa.”



Cảm Nhung nhoẻn môi cười, sau đó vẫn một mực ngồi bên cạnh Bích Trân dù cho cô bạn học này có tỏ ra khó chịu thế nào. Thật ra Bích Trân là một cô gái không nhỏ nhen ích kỉ, thấy người khác đẹp mà tỏ ra ranh ghét, chỉ là cô ta được đồn thổi chính là bạn gái của Uy Vũ mà trong lòng vô cùng khó chịu.



- Xin chào, cậu là Bích Trân phải không? - Cẩm Nhung nhoẻn môi cười chào hỏi, nụ cười đó phải công nhận một điều chính là rất đẹp.



- Chào. - Bích Trân đáp. vờ nhìn vào quyển sách dưới bàn nhưng nghĩ lại, vì sao cô gái nổi tiếng này lại biết một người bình thường như cô, Bích Trân ngẩng mặt lại hỏi. - Nhưng vì sao cậu biết tên tôi.



- Vũ có lần nhắc đến cô với tôi, nhưng xem ra anh ấy nói không đúng rồi, bên ngoài cô cũng không đến nỗi tệ như lời anh ấy nói. - Cẩm Nhung vẫn tươi cười.



- Anh ta lúc nào chẳng chê bai người khác. - Trong lòng có chút nóng giận.



Cô cũng không muốn nói chuyện với Cẩm Nhung này nhiều, vì xung quanh có rất nhiều người đang bắt chuyện với cô ta. Bích Trân cảm thấy thế giới của mình bị xáo động, những ánh mắt hướng về Cẩm Nhung nhưng cô có cảm giác thật khó chịu.



Giờ ra chơi, bỗng dưng chiếc bàn học thường ngày không một ai chú ý đến lại bị một đám người quay quanh, cô khó chịu nên bỏ ra khỏi lớp mà đứng ngoài hành lang phía sau trườngnhìn xuống sân trường rộng để tìm sự tĩnh lặng. Mọi thứ đều bị thu nhỏ dưới mắt cô, những lúc cô đơn thế này Bích Trân lại nhớ đến mẹ, những kỉ niệm ngày xưa khi cô còn bé.. người phụ nữ lần đó gặp gỡ liệu có phải là mẹ hay không, hoặc chỉ là cô nhìn nhầm…



- Đại tiểu thư đứng đây một mình khóc lóc ư, xem ra đang đau lòng vì Uy Vũ đã có bạn gái mới. - Một top nữ sinh trông hung tợn tiến về phía cô.



- Mày thấy Cẩm Nhung kia chưa, xinh đẹp tài giỏi… còn mày, chỉ là một con nhỏ kẹp tóc hình mèo. - Một cô gái khác cười lớn.



- Có lẽ đang tự cảm thấy bản thân mình thua kém nên ở đây một mình xấu hổ.



Bích Trân nhàm chán với những kiểu nói khích này, cô không đáp cũng không buồn nhìn mặt nhưng cô gái trước mặt, xem nhưng không quan tâm và chưa nghe thấy điều gì mà bước ngang trước mặt các cô gái ấy.
Bên trong quán cafe quen thuộc trước kia, Mỹ Lệ vui mừng khi không ngờ lại gặp lại cô bạn này sớm như vậy.



- Chiếc áo này, cậu đã mang thai ư? - Mỹ Lệ như hét lên.



- Cậu nho nhỏ thôi. - Ngọc Hân kéo tay Mỹ Lệ.



- Tú Tâm, cậu và Ngô tổng kết hôn chưa bao lâu mà, có phải hai người ăn cơm trước kẻng đó chứ. - Mỹ Lệ trêu chọc.



- Cậu không xem tin tức ư? - Ngọc Hân có chút ngạc nhiên, Mỹ Lệ làm trong Ngô Kiên lại không biết chuyện gì ư?



- Không giấu cậu, ngay hôm mà cậu và tớ tạm biệt nhau… Hôm sau Ngô Kiên bỗng nhiên muốn giảm bớt nhân lực… vậy là tớ bị sa thải. Thời gian sau đó tới chỉ xem tin tìm việc, chạy khắp nơi tìm việc chứ không còn thời gian mà xem đến tin tức.



- Vậy hiện tại cậu làm ở đâu?



- Công việc bây giờ tìm được còn khó hơn leo lên trời, tó hiện đang bán hàng trong một siêu thị mi ni, hôm nay tớ làm ca đêm.



- Nó không phải là ngành nghề của cậu. - Ngọc Hân chợt buồn. - Lương ở đó cậu làm sao có thể nuôi được cha mẹ mình.



- Còn việc còn hơn không mình vẫn đang đợi các công ty khác gọi điện phỏng vấn, nhưng đừng nói về mình nữa. Nói về cậu đi, vì sao không đi nữa, có chuyện gì xảy ra ư?



- Mình là Kiến Lương đã ly hôn rồi, hiện tại mình sống ở nhà một người quen. - Cô đáp.



- Anh ta không những đuổi bớt nhân lực mà còn đuổi cả vợ con đi. - Mỹ Lệ tặc lưỡi. - Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.



- Không như cậu nghĩ đâu. - Ngọc Hân đáp.



- Hiện tại cậu đang làm ở đâu, cuộc sống một mình có lẽ rất vất vả phải không… cậu còn phải để dành sinh con nữa… tội nghiệp bạn tôi quá, nhưng mình không có khả năng giúp cậu được. - Mỹ Lệ chợt buồn.



- Mình làm ở một công ty nhỏ, cậu có mang hồ sơ đến đây không… mình sẽ thăm dò xin giúp cậu.



- Ôi! Cảm ơn cậu nhiều lắm. - Mỹ Lệ vui mừng nói.



Trò chuyện cùng Mỹ Lệ một lúc, cô và Mỹ Lệ tạm biệt nhau để cô bạn kia nghĩ ngơi để làm việc vào ca đêm. Cô không quay về biệt thự nhà họ Uy mà cầm tập hồ sơ kia đến trung tâm thương mại Centery để tìm Uy Phong, cô không muốn cô bạn duy nhất này làm những công việc tổn hại sức khỏe và nguy hiểm như vậy…



- Tôi đến tìm tổng giám đốc Uy Phong.



- Xin lỗi, cô có hẹn trước chưa ạ?



Ngọc Hân lắc đầu, vì cô chưa hẹn trước nên bọn họ không cho cô lên gặp Uy Phong. Đó là luật ở nơi này, Ngọc Hân đành dùng điện thoại gọi cho Uy Phong xuống đón mình. Nhưng gọi mãi, Uy Phong không nghe máy của cô… Ngọc Hân cũng không vội nên quay ra phía cửa ra vào, nghĩ rằng tối sẽ nói chuyện này cùng anh.



Cô quay đầu bước đi lại va trúng vào người một cô gái trạc tuổi mình, cô nhìn cô gái kia rất quen mắt nhưng không nhớ đã gặp mặt ở nơi nào. Sau một cậu xin lỗi nhẹ nhàng, cô tiếp tục bước đi… còn cô gái kia đi về phía lễ tân mà nói: “ Xin lỗi, tôi có thể tìm Uy Phong ở đâu?”