Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 84 :

Ngày đăng: 02:50 19/04/20


Những vết thương trên gương mặt điển trai không tỳ vết, Uy Vũ mang một gương mặt đầy tâm trạng khác với một con người luôn vui vẻ thường ngày. Vết thương dù đau đớn ra sao cũng không thể sánh được với vết thương lòng của anh. Không muốn Uy lão gia vừa về đã biết chuyện không hay, Uy Vũ đành gọi cho Minh Minh khi các bác sĩ yêu cầu có người thân để làm thủ tục.



Nghe tin Uy Vũ gặp chuyện Minh Minh nhanh chóng lái xe đến bệnh viện tìm kiếm, kể từ ngày cô quay về và gặp gỡ anh em nhà họ Uy, chỉ vì mẹ cô luôn ép buộc mục tiêu chính là Uy Phong, người đứng đầu tập đoàn Phong Vũ. Thật ra, trong lòng cô hướng về Uy Vũ nhiều hơn, một người đàn ông ấm áp và quan tâm đến cô hơn ai hết. Chỉ là lời cha mẹ khó cải lại, cô đành chấp nhận đến bên một con người lạnh lùng, không biểu hiện bất kì cảm xúc ngọt ngào nào.



Bước vào cửa phòng cấp cứu… nhìn những vết thương trên gương mặt Uy Vũ mà xót xa, cô bước đến khi Uy Vũ vẫn còn nhắm mắt. Ngỡ anh đang ngũ, Minh Minh đưa bàn tay lên gương mặt khôi ngô kia mà nói: “Cậu rất đau phải không, nhìn cậu thế này… tôi còn đau hơn cả cậu.”



Khi anh mở mắt ra nhìn cô, Minh Minh khẽ rụt tay mình lùi về sau…



- Cậu đến rồi sao? - Uy Vũ khẽ nói.



- Mình vừa đến. - Cô đáp. - Cậu bị ai đánh mà ra nông nỗi này, chúng ta sẽ kiện bọn chúng. - Min Minh nhìn vết thương mà nói.



Anh hơi lắc đầu: “Vận động cơ thể một chút thôi mà, không cần làm to chuyện… “



Làm xong thủ tục xuất viện cho Uy Vũ vào sáng sớm, cuối cùng thì anh cũng thoát được cái nơi chán ghét này. Minh Minh đưa anh đến một khách sạn vì anh không muốn quay về biệt thự nghe Uy lão gia trách mắng, hai người cùng bước vào bên trong khách sạn… Sau khi rửa vết thương và thay bông băng cho Uy Vũ xong thì Minh Minh rời khỏi khách sạn lái xe quay về nhà.



Tại biệt thự nhà họ Hoàng, Minh Minh đang cặm cụi nấu nướng thì từ trên lầu mẹ cô bước xuống đi về phía cô. Bà nhìn mọi thứ thì chau mày hỏi: “Con đang làm gì vậy?”



- Mẹ, con nấu cháo cho Uy Vũ.. cậu ấy đang bị thương. - Minh Minh vừa khuấy cháo vừa nói.



- Uy Vũ ư? - Bà tỏ ra không vui. - Có phải con có tình cảm với cậu ta.



Minh Minh nhanh chóng lắc đầu, gương mặt lo sợ bị mẹ phát hiện liền nói: “Không có, không phải trước kia có quan hệ rất tốt sao, cậu ấy bị ốm nên con nấu cháo mang đến thôi… không hề có ý gì khác, không lâu nữa con vào làm dâu nhà họ Uy… tạo chút thiện cảm cho người nhà họ cũng là điều tốt mà mẹ.”



- Không cần khẩn trương như vậy, con hiểu rõ là tốt rồi. - Mẹ cô nói. - Chuyện của con bé kia ta đã giải quyết ổn thỏa… con không phải lo lắng nữa mà chuẩn bị mọi thứ thật tốt vào.



Câu nói giải quyết ổn thỏa của mẹ cô, khiến cô hơi lạnh ở sống lưng… Mẹ cô là một người phụ nữ nguy hiểm, liệu bà ấy sẽ làm gì Ngọc Hân.



Uy Vũ nhìn thấy tô cháo nóng hổi mà Minh Minh mang đến liền có chut bất ngờ, từ khi nào Minh Minh lại còn biết nấu cháo, sự quan tâm này với anh có chút kì lạ vì từ trước đến nay cô chỉ quan tâm đến tâm tư của Uy Phong, bản thân anh luôn tránh né.



- Từ khi nào cậu biết nấu cháo vậy hả. - Uy Vũ ngửi tô cháo trươc mặt. - Minh Minh, liệu có ăn được không?


- Tổng giám đốc Uy hôm nay ghé thăm, thật sự quá bất ngờ. - Kiến Lương nói.



- Tôi không dài dòng, chỉ muốn hỏi anh hai ngày qua có gặp Ngọc Hân hay không?



Kiến Lương lắc đầu: “ Dạo gần đây tôi không gặp cô ấy, xong dự án lần này mới có thời gian rãnh rỗi thăm Ngọc Hân. Nhưng có chuyện gì ư, xem gương mặt Uy tổng rất nghiêm trọng.”



- Khách sạn nói hai ngày qua cô ấy không quay về, điện thoại cũng gọi không được. Cô ấy không thân không thích, có thể đi đâu được chứ?



- Xem ra cũng rất kì lạ. - Kiến Lương cũng có chút lo lắng, đúng là Ngọc Hân không còn nơi nào khác để đi. - Nhưng cô ấy sống rất tốt, không gây thù oán với ai… hoặc là cô ấy muốn bỏ đi, vì cậu sắp đính hôn cùng người khác.



- Chính cô ấy muốn tôi đính hôn, cô ấy sẽ không bỏ đi trong thời điểm này nếu như từ đầu Ngọc Hân đã muốn rời khỏi tôi. - Uy Phong nói. - Tôi nhất định phải tìm cho ra NGọc Hân.



Uy Phong nói xong liền rời khỏi Ngô Kiên… cảm giác mất cô mãi mãi xen vào trong tim anh… Thà rằng cô cứ hờ hững nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy cô… còn hơn là mãi mãi không thể nhìn thấy.



Lái xe khắp những con phố đều không nhìn thấy hình ảnh của cô… Uy Phong nhờ bạn bè là cảnh sát tiến hành vào cuộc điều tra và truy tìm tung tích của cô… còn anh, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì… anh sợ cô mất tích như khi trước… sẽ không thể gặp lại nữa.



- Uy tổng, đã có dấu vết rồi… trước khi mất tích cô ấy đã đến rất nhiều nơi xin việc. - Viên cảnh sát nói. - Chúng tôi nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc trong đường dây buôn bán phụ nữ sang nước ngoài… hiện vẫn đang tiếp tục điều tra sẽ báo với anh nếu có tiến triển mới.



- Cảm ơn cậu, mong cá cậu hết sức tìm ra cô ấy nhanh nhất. - Uy Phong nói.



- Đó là nhiệm vụ của chúng tôi. - Viên cảnh sát nói.



Tại biệt thự nhà họ Uy, Uy lão gia nghe Uy Phong kể lại tình hình liền trầm ngâm… sau đó ông nhấc máy gọi.



- Tôi là lão Uy đây… có việc cần nhờ ông bạn già đây… - Uy lão gia nói.



- …



- Vậy thì cảm ơn ông trước… tôi đợi tin từ ông…



Uy lão gia cúp máy nhìn về phía Uy Phong: “Tiểu Phong, con vẫn còn nhớ cách bắn súng mà ta đã dạy con chứ.”