Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18

Chương 10 : Anh trai ngọc anh?

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Sau khi cho nhỏ ăn xong, cô gọi giúp việc lên dọn giúp. Còn mình ngồi thay băng cho nhỏ.



Nhìn các vết thương trên người nhỏ cô đau lòng. Sao lại mạnh tay như vậy chứ? Thật là...



“Chị...”- Ngọc Anh bỗng lên tiếng.



“Sao vậy em? Đau sao?”- Cô vội hỏi.



“Dạ... không”- Ngọc Anh trả lời.



Cô cau mày. Con bé sao vậy? Có gì muốn nói sao?



Thay băng cho nhỏ xong, cô bảo nhỏ nằm nghỉ ngơi.



“Em ngủ đi, như vậy mới hồi phục nhanh”- Cô nói nhỏ, định quay đi thì bị nhỏ đưa tay níu áo lại.



“Chị... kể chuyện cho em nghe được không?”- Ngọc Anh nhỏ giọng hỏi.



Cô mỉm cười, gật đầu ngồi xuống giường, kể chuyện cho nhỏ nghe.



Kể chưa được nữa câu chuyện, nhỏ đã ngủ thiếp đi. Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho nhỏ rồi ra ngoài.



Vừa ra ngoài cô đã thấy Ngô Trác Thăng đứng bên ngoài. Như đang đợi cô nãy giờ. Hôm nay anh không đến công ty sao?



“Anh... sao lại đứng đây?”- Cô giật mình hỏi, anh đứng đây không khác gì ma vậy. Cô không cảm nhận hay gì luôn.



“Đợi em”- Ngô Trác Thăng nhỏ giọng nói.



“Qua phòng anh lát”- Nói xong, Ngô Trác Thăng kéo tay cô về phòng mình, cô ngơ ngơ chả hiểu gì bị anh lôi đi. Người này, luôn bá đạo với cô là sao?



Kéo cô về phòng mình, anh đưa cho cô một bản tài liệu.



“Đây là lí lịch của cô bé Ngọc Anh đó”- Ngô Trác Thăng ngồi cạnh cô nói.



Cô giật mình. Sao... sao anh biết tên con bé khi chưa gặp từ lúc con bé tỉnh lại? Còn lí lịch của con bé nữa? Sao anh lại phải điều tra về con bé?
“Chào anh, anh Ngọc “- Ngô Trác Thăng lên tiếng.



“Chào anh, anh Ngô “- Ngọc Phàm nhận ra, anh vì vui quá nên quên mất đây là nhà của Ngô Trác Thăng.



“Cảm ơn anh đã giúp và chăm sóc em gái tôi cả tuần qua, cảm ơn anh”- Ngọc Phàm nói.



“Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn cô ấy”- Ngô Trác Thăng chỉ tay về phía cô.



Cô chớp chớp mắt nhìn anh và Ngọc Phàm. Hở? Cô có gì sao?



Ngọc Phàm nhìn về phía cô, Ngọc Anh đang đứng sau cô. Con bé rất thích cô sao? Hiếm khi con bé lại gần gũi với ai, vậy mà cô gái này.



“Ngọc Anh, lại đây”- Ngọc Phàm nhẹ nhàng nói.



Ngọc Anh bỗng bỏ cô ra, đi lại ôm chầm Ngọc Phàm.



“Anh hai, em nhớ anh.. huhu”- Nhỏ khóc nấc lên, anh hai đi công tác, ba luôn mắng chửi nhỏ làm nhỏ không chịu nỗi, ngày nào cũng nghe ba mắng là nghiệt chủng nhỏ thật sự chịu không nỗi.



“Ngoan, con bé ngốc này! Sao lại bỏ đi như vậy hả? Em biết anh và quản gia lo lắm biết không?”- Ngọc Phàm vỗ nhỏ. Quản gia là người yêu thương nhỏ giống anh vậy. Sau khi nhỏ bỏ đi ông rất lo lắng. Con bé này, thật ngốc mà.



Cô và Ngô Trác Thăng đứng bên cạnh, có lẽ Ngọc Phàm rất thương con bé, tuy không phải ruột thịt gì.



“Anh hai.. huhu”- Nhỏ cứ ôm chặt Ngọc Phàm khóc nức nở.



“Ngoan, nín đi”- Hazz con bé này thật là.



“Theo anh về nhà, được không?”- Ngọc Phàm nhẹ nhàng hỏi.



Nghe đến về nhà, nhỏ buông Ngọc Phàm ra. Chạy lại phía cô. Nhỏ không muốn về nhà, không muốn. Về nhà để ba nhỏ mắng là nghiệt chủng nhỏ không muốn. Không muốn.



Ngọc Phàm đơ người với phản ứng của nhỏ. Ngọc Anh của anh sợ về nhà sao? Do... ba anh?



Cô bất ngờ với phản ứng của nhỏ, còn Ngô Trác Thăng như không có gì. Anh biết rõ nhỏ bị ảnh hưởng đến những lời nói của ba nhỏ. Một cô bé 6 tuổi như nhỏ lại hằng ngày bị mắng là nghiệt chủng thì không thể nào chịu được. Đôi khi có thể trở nên trầm mặc và tự kỉ nữa là.