Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18
Chương 11 : Tổng giám đốc Thẩm Mạc
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
“Ngọc Anh, em sao vậy?”- Ngọc Phàm vội hỏi.
Nhỏ bám chặt áo cô hơn.
“Không về nhà đâu”- Nhỏ nói.
Cô cúi xuống, bế nhỏ lên.
“Sao vậy? Anh hai em về rồi mà?”- Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Không về, không về”- Nhỏ không muốn về. Không muốn nhìn người cha đó, không muốn.
Cô ôm chặt nhỏ vào lòng, vuốt ve nhẹ nhàng.
“Được rồi, không về không về được chưa? Đi ăn tối nha”- Cô nói.
Ngọc Anh khẽ gật đầu. Cô nhìn Ngô Trác Thăng và Nhọc Phàm xong vào bếp. Để lại cho anh nói chuyện vậy, vả lại nhỏ không muốn về nhà, ép nhỏ nhỏ lại bỏ đi, thêm cô rất thích nhỏ, không muốn xa nhỏ tí nào cả.
Cô và nhỏ vào bếp, lúc này Ngô Trác Thăng và Ngọc Phàm ngồi xuống.
“Xin lỗi đã làm phiền anh rồi”- Ngọc Phàm mở lời trước.
“Không có gì, vả lại cô ấy rất thích con bé, cả hai đã rất vui vẻ mà”- Ngô Trác Thăng bình thản nói.
“Nhưng... con bé không chịu về nhà”- Ngọc Phàm khó xử nói.
“Tôi biết, con bé không muốn về nhà là do tâm lí, anh để con bé lại đây cùng Song Nhi đi, cô ấy sẽ chăm sóc con bé thật tốt mà”- Ngô Trác Thăng nói.
Ngọc Phàm lúc này nhớ ra, nhỏ không muốn về nhà là ba anh, lí do đó là ba anh nên nhỏ sợ không muốn về nhà đây mà. Xem ra, người có thể làm cho nhỏ về nhà là ba anh, dù gì nhỏ chưa biết gì cả, nên có thể thay đổi. Anh cũng không muốn cho nhỏ có một tuổi thơ đầy việc phức tạp như vậy.
“Thôi được, cảm ơn anh rất nhiều”- Ngọc Phàm nói.
Ngô Trác Thăng chỉ cười, xem ra ai kia vui lắm đây. Có nhỏ cô cũng vui vẻ hơn. Không buồn như lúc trước rồi.
Ngọc Phàm gật đầu, rồi ra về. Xem ra nhỏ rất thích Ngô Trác Thăng và Song Nhi, không sao, như vậy cũng tốt cho nhỏ. Vì trước kia Ngọc Anh của anh luôn rụt rè, bây giờ thân thiết như vậy anh cũng vui rồi.
Tiễn Ngọc Phàm về, Ngô Trác Thăng vào nhà rồi bước vào bếp. Thấy cô và nhỏ đang ăn tối ngon lành. Hừ! Ăn ngon quên cả anh luôn sao? Quá đáng vừa thôi chứ.
“Hai người ăn quên cả tôi”- Ngô Trác Thăng vẻ tức giận nói.
Ngọc Anh xem như không nghe thấy, tiếp tục ăn ngon lành. Cô nhìn nhỏ mà phì cười. Con bé này, thật hết nói nỗi luôn mà.
“Thăng... anh hai Ngọc Anh?” -Cô hỏi.
“Cô không sao chứ?”- Người đàn ông vội hỏi, chạy lại đỡ cô.
“Tôi không sao”- Cô lắc đầu, ngẩn mặt nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông bất ngờ khi thấy cô, là cô, cô gái đêm đó bị anh đụng phải.
“Cô...”- Người đàn ông kia bất ngờ.
“Anh quen tôi sao?”- Cô cau mày, sao người đàn ông kia lại nhìn cô đầy ánh mắt bất ngờ như vậy chứ? Hình như, cô gặp người đàn ông này rồi, rất quen, rất quen, nhưng là ai? Hình ảnh trong đầu cô rất mờ.
“Ừm. Có thể gọi là vậy, nhưng cô không nhớ đâu”- Người đàn ông kia nhìn cô nói, không biết cô còn nhớ sợi dây chuyền kia không nhỉ?
Cô chớp mắt nhìn người đàn ông, anh chàng kì lạ vậy?
Điện thoại của người đàn ông kia reo, anh ta nghe máy xong, đưa cho cô tấm danh thiếp rồi rời đi.
Người đàn ông kia rời khỏi, cô cầm tờ danh thiếp kia lên, và đầy kinh ngạc. Tổng giám đốc T.M - Thẩm Mạc sao?
Tập đoàn của anh, rồi còn của Ngọc Phàm, rồi giờ lại là người đàn ông kia, Thẩm Mạc, ôi sao toàn là tập đoàn có tiếng vậy? Cô gái nhỏ như cô sao lại có phước quen được ba người đàn ông này thế nhỉ? Chắc kiếp trước cô ăn ở có đức lắm đây.
(@Song: hehe:D5..... bí mật.. mật bí
@Thẩm Mặc: Ê bà Song tác giả bao giờ tôi mới được lên sàn diễn hoành tráng vậy?
@Song: thím Mặc yên sờ tâm sắp thôi *cười nham hiểm *...)
...
Đi dạo xong cô về nhà, Ngọc Phàm nói sẽ đưa con bé về, mà không cần anh đưa về con bé cũng tự về cho xem, con bé đâu muốn về nhà đâu. Ngọc Phàm là người thông minh, chắc anh không muốn em gái mình đi nữa đâu.
Mệt mỏi, cô ngã xuống giường ngủ, bây giờ cô nên để mình có giấc mơ đẹp thì tốt hơn.
Đến tối, Ngô Trác Thăng về nhà, thường ngày về là nghe tiếng của Ngọc Anh và cô cãi nhau vụ ăn uống, hôm nay lại im. Anh hỏi quản gia mới biết cô ngủ trên phòng, còn Ngọc Anh đi chơi với Ngọc Phàm theo lời của cô nói cho ông biết.
Ngô Trác Thăng lên phòng cô, cô làm gì mà như thiếu ngủ vậy?
Vào phòng, thấy cô vẫn đang ngủ. Anh đi lại bên cô, tiểu bạch thỏ làm gì mà ngủ dữ vậy mà không biết?
“Ba.. mẹ.. Song Nhi nhớ hai người”- Cô nói mớ.
Ngô Trác Thăng khựng lại, tiểu bạch thỏ của anh nhớ nhà sao? Cũng phải thôi, anh nên đưa tiểu bạch thỏ này về thăm nhà thôi, không kẻo cô lại buồn thiu làm anh đau lòng nữa.
Hắc hắc!!!!!!