Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
Chương 113 : Trước trận chiến
Ngày đăng: 00:39 20/04/20
Truyền thông Hàn Quốc sôi sục
Hai quốc gia thành lập liên minh!
Nhật Bản và Hàn Quốc quyết định liên thủ để đánh bại những con ma thú, giải phóng đảo Jeju!
Tái chiếm lại lãnh thổ từ bàn tay lũ ma thú. Câu chuyện nào có thể có thể thu hút các công dân Hàn Quốc hơn sự kiện này?
Mỗi kênh truyền hình đều dành riêng một chương trình để phát sóng những tin tức về kế hoạch đột kích. Thông tin về đội quân hạng S của Hàn Quốc-Nhật Bản cũng được đăng trên trang nhất của mỗi tờ báo.
Ít nhất là ở Hàn Quốc.
Mặc dù các thợ săn Nhật Bản đông hơn Hàn Quốc gấp 3 lần, truyền thông Nhật Bản vẫn im lặng một cách kỳ lạ. Thậm chí trên một vài tờ báo online đã xuất hiện các bình luận tiêu cực.
[Vậy là, người Hàn Quốc bất tài đến mức họ không thể tự mình đóng cổng? OMEGALUL]
[ Thế đ** nào chúng ta lại phải đi dọn sh*t cho Hàn Quốc? ]
[Họ nên bồi thường cho những thiệt hại mà chúng ta phải gánh chịu từ con kiến đó.]
[Một Hiệp hội thợ săn Nhật Bản bất tài, và một nhóm thợ săn người Hàn vô trách nhiệm. Tôi hy vọng tất cả họ đều chết trên đảo Jeju.]
(Trans: nếu có bạn nào quên thì, Hiệp hội thợ săn Nhật Bản bị chửi là bất tài bởi vì họ không thể giải quyết đám kiến đã bay vào Nhật Bản)
Mặc dù hai quốc gia cùng làm việc hướng tới cùng một mục tiêu, nhưng công dân của họ rõ ràng có ý kiến khác nhau về nỗ lực hợp tác đa phương.
Nhưng các thợ săn và Hiệp hội hai nước đã không nhìn thấy hoặc không quan tâm đến các anh hùng bàn phím trên Internet, và ngày tác chiến dần dần đến gần.
Trong khi đó, đối với Jinwoo, đây là những ngày hạnh phúc nhất kể từ khi mẹ anh phải nhập viện.
Cuộc sống của anh đã thay đổi đột ngột, một lần nữa. Đầu tiên, anh đã hộ tống mẹ về nhà từ bệnh viện.
Click.
Khi mở cửa, Jinwoo sững sờ trước mớ hỗn độn mà Jin-Ah đã tạo ra trong vài ngày anh ở trong Lâu đài quỷ.
“…”
Mẹ anh chỉ khẽ mỉm cười và vỗ vai Jinwoo, người đang véo mạnh vào má Jin-Ah vì bực tức.
Sau đó, họ đã dành vài giờ tiếp theo để dọn dẹp nhà cửa. Mặc dù đã tỉnh lại sau bốn năm, nhưng điều đầu tiên mẹ anh muốn làm sau khi trở về nhà là dọn dẹp. Jinwoo cố gắng không ngừng can ngăn bà, thuyết phục bà nghỉ ngơi, nhưng bà vẫn kiên quyết, và cả gia đình xắn tay áo và xuống làm việc.
Khi ngôi nhà ngày càng sạch hơn, khuôn mặt của ba người ngày càng tươi tỉnh hơn. Ngôi nhà đã từng trống rỗng một cách đau đớn kể từ khi Park Kyung-Hye phải nhập viện, cuối cùng, đã trở lại như lúc xưa, và lần đầu tiên sau bốn năm dài, Jinwoo cảm thấy như cuối cùng anh cũng có thể duỗi chân ra và nhắm mắt lại, và thực sự thư giãn.
Sáng hôm sau, khi Jinwoo đi xuống cầu thang, anh sững người khi thấy mẹ mình cắt hành lá trong bếp. Hình ảnh đó như khẳng định với anh một điều, không phải giấc mơ, mẹ anh thực sự đã về,
Bà mỉm cười khi thấy Jinwoo đi xuống, ra hiệu cho bữa sáng, đã chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn ăn.
“ Con ngủ có ngon không?”
“ … Có ạ“
Jinwoo ngái ngủ trả lời, và mỉm cười.
***
Một ông già đeo kính dày xuất hiện trên màn hình TV. MC giới thiệu rằng ông là chuyên gia về sinh vật ma thuật.
“ Tốc độ tiến hóa của những sinh vật ma thuật dạng kiến này thực sự phi thường.”
Anh chàng MC trẻ tuổi ngồi bên cạnh vị chuyên gia, giả vờ thu mình hoảng sợ, và trả lời với một sự ngạc nhiên cường điệu.
“ Chúng có thể tiến hóa!? Tôi tưởng loài kiến có cánh được phát hiện ở Nhật Bản chỉ đơn giản là một dạng đột biến thôi chứ?”
“ Anh nói đúng. Nhưng số lượng đột biến như vậy sẽ tiếp tục tăng lên, và trong trường hợp đột biến có lợi như thế này, cuối cùng số lượng kiến đột biến sẽ đông hơn dạng nguyên bản. Và đó chính là sự tiến hóa.”
Sau đó, chương trình phát sóng những video đã đượcchuẩn bị: sự xuất hiện của những con kiến trong lần đột kích thứ nhất và thứ hai của Hàn Quốc.
Khi video bắt đầu, hình ảnh chuyến đột kích thất bại đầu tiên đã hiển thị trên màn ảnh.
Thời điểm đó, các thợ săn đã chiến đấu với các nhóm quái vật khổng lồ, giống như những con kiến bò trên mặt đất theo từng đàn lớn.
Sau đó, video đã tạm dừng một thời gian ngắn.
Yoo Jin-ho đã rất phấn khích về viễn cảnh được ăn tối với Jinwoo lần đầu tiên sau nhiều ngày. Giờ đây, trông như cậu ta vừa chứng kiến ngôi nhà của mình bị thiêu rụi
Nhưng thật tàn nhẫn, Jinwoo có vẻ không thể đáp lại tình cảm của em trai mình.
“Anh phải đi ngay, Jin-ho”
Yoo Jin-ho ngay lập tức che giấu sự thất vọng của mình và cúi đầu lịch sự.
“Hẹn gặp lại sau, đại …?”
Khi cậu ngẩng đầu lên, Jinwoo đã biến mất.
——————
Một màu đen bao phủ đường phố và các tòa nhà, và ánh đèn yếu ớt tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt như thể cố gắng xuyên qua bóng tối.
Trái tim Eun Ji-min đập thình thịch khi cô đang trên đường từ trường đại học về nhà.
‘Không thể nào …’
Một người đàn ông đang đi theo, chỉ cách vài bước sau cô. Eun Ji-min rũ bỏ sự hoang tưởng của mình, tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rằng hai người họ đã đi cùng một hướng, và thật bất hạnh khi cô có thể nghe thấy tiếng chân anh ta giẫm lên vỉa hè phía sau.
‘ Mình đã thấy trên Reddit’
Cô nhớ chủ đề cô đã đọc trên r / AskMen vì tò mò. Trong những trường hợp này, nó có thể gây khó xử cho người đàn ông cũng như phụ nữ. Trung bình, đàn ông có xu hướng đi bộ với tốc độ tương đương hoặc nhanh hơn phụ nữ, nhưng trong trường hợp này, việc bắt kịp người phụ nữ có thể khiến cô ấy sợ hãi và đi bộ với tốc độ tương tự sẽ khiến cô ấy nghi ngờ.
Tồi tệ hơn, hướng họ đang đi, ngay khi họ rẽ vào góc, họ sẽ đi vào một con đường bên cạnh nơi đèn đường bị vỡ và đổ nát, điều này có thể gây khó xử cho cả hai.
Eun Ji-min lén nhìn về phía sau.
Người đàn ông đội mũ, cúi đầu, nhìn thẳng xuống đất và tiếp tục bước đi lặng lẽ. Anh ta chắc chứn trông rất đáng nghi, nhưng đội mũ thì chẳng phạm tội gì cả. Và anh ta có vẻ không khó chịu vì hành động của cô.
‘ Thay vì tiếp tục thế này, mình sẽ đi tiếp và …’
Eun Ji-min dừng lại một chút, và cúi xuống, như thể cô có ý buộc dây giày của mình. Trái tim cô đập thình thịch khi người đàn ông đến gần – và đi qua, để mặc cô ở đó.
Cô thở dài nhẹ nhõm khi thấy người đàn ông biến mất trong ngõ.
‘Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ anh’
Cô nhanh chóng nhìn quanh con đường vắng và sửa cổ áo, trước khi tiếp tục với một nụ cười. Bước chân của cô cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều.
‘Mình có rất nhiều việc phải làm! Mai là thi cuối kỳ rồi! Chúa ơi, suốt cả học kỳ mình không ôn bài và bây giờ mình phải nhồi nhét rất nhiều để bắt kịp các bạn! Giáo sư sẽ bắt mình thi lại mất!’
Khi cô vươn vai và suy nghĩ về tích phân đa biến và giải tích vector, cô bước vào ngã rẽ
Bất chợt-
Đôi mắt cô mở to và đầu gối cô khuỵu xuống, đứng hình
“Suỵt … nếu cô em la lên, cô em sẽ chết đó, khửa khửa”
Gã đàn ông đã vượt qua cô trước đó, giờ đang đứng đang đợi cô ngay tại ngã rẽ. Hắn ta cầm một con dao làm bếp khổng lồ và giơ nó lên đầu một cách đe dọa, với đôi mắt láo liên.
“ Chậc chậc chậc … cô em chắc đã nghe tin tức về việc một vài người đã chết ở đây như thế nào, phải không?”
“Ahh…”
Eun Ji-min chết điếng, khuôn mặt tái nhợt và đôi chân run rẩy.
Gã đàn ông hạ chiếc mặt nạ trắng trên mặt, và nở một nụ cười kinh tởm
“Theo anh nào”
Tick. Tick. Tick.
Đằng sau họ, đơn độc, ngọn đèn đường vỡ nát vẫn tiếp tục nhấp nháy.
Trans: Trần Lâm
Edit: Linye