Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 114 : Sự chuẩn bị

Ngày đăng: 00:39 20/04/20


“Ah …Cứu… Cứu … tôi!”



Eun Ji-min vừa lùi lại vừa cố kêu cứu.



“Không, ai đó làm ơn, hắn ta sẽ giết tôi…”



Dù đã cố gắng hết sức, cô vẫn không thể chạy trốn. Như thể ai đó đã đeo tạ xích vào chân cô. Cô gái trẻ bắt đầu khóc.



Kẻ giết người nhìn xung quanh. Hắn mừng rỡ vì không có ai ở gần để chú ý đến họ. Sẽ không có camera an ninh trong con hẻm tối này, đó là lý do tại sao hắn chọn nơi này để “dứt điểm”. Con mồi của hắn đang run rẩy và khóc lóc ngay trước mặt.



‘Đó là lý do tại sao mình yêu khu phố này’.



Tên sát nhân nở nụ cười xấu xa khi hắn vung dao đâm vào bụng cô gái. Ngay lúc đó, một bàn tay bất ngờ xuất hiện từ bóng tối và bắt lấy lưỡi dao”



“Cái Gì!?”



Kẻ giết người hàng loạt nhìn lên và thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình. Đó là một người cân đối, mặc chiếc áo hoodie che hầu hết khuôn mặt trong bóng tối. Người đó đang nhìn chằm chằm vào lưỡi dao và giữ nó bằng tay.



‘Gã này đeo găng tay hay sao?’



Nơi bàn tay đang cầm dao, không có giọt máu nào rơi xuống.



“Mày là cái thứ gì vậy?”



Kẻ giết người hàng loạt uốn cong cánh tay của hắn nhiều lần, cố gắng rút con dao ra. Tuy nhiên, khi thấy con dao không nhúc nhích, hắn thả tay ra và xoay người bỏ chạy.



‘Tên quái đản này…”



Kẻ giết người hàng loạt vừa chạy vừa nhìn lại nhiều lần. Và lần nào cũng vậy, hắn luôn thấy người đàn ông lạ mặt đang theo sát.



‘Hắn ta là thứ gì thế..?’



Hoảng sợ, kẻ giết người hàng loạt thay đổi kế hoạch và đổi hướng, dụ dỗ đối thủ của mình tiến về phía bãi đất trống, nơi hắn ta vừa tấn công cô gái.



‘Nếu tay hắn được bảo vệ bởi thứ gì đó, mình chỉ cần tấn công vào chỗ khác’.



Khi đến đích theo kế hoạch, kẻ giết người hàng loạt cố tình chạy chậm lại, để thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Trong khoảnh khắc, khoảng cách đã thu hẹp lại chỉ còn một bước chân; và-



“Xem này, thằng chó!!”



Kẻ giết người hàng loạt bất ngờ quay lại, rút ra một chiếc ​​tua vít từ tay áo. Hắn đâm thẳng chiếc tua vít về phía ngực của người đàn ông lạ.



“Muốn bắt tao hả? Chết cmm đi!!”



*CRACK*



Chiếc tua vít bật ra khỏi ngực người đàn ông lạ. Bàn tay tên sát nhân run rẩy vì sốc.



‘Đó là cái gì? Thứ gì cứng như vậy? Một bộ giáp đấu kiếm ư?’ – Kẻ giết người tự hỏi với vẻ hoài nghi.



“Thằng kia, mày đang mặc cái gì dưới lớp áo đó vậy?”



Nếu hắn ta có thể cảm nhận được mana, hoặc có lẽ chỉ cần thông minh hơn một chút, có lẽ hắn sẽ không hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy. Hắn đã tấn công người đàn ông này hai lần nhưng đều thất bại, vậy mà hai từ “Thợ săn” vẫn không hiện ra trong tâm trí kẻ sát nhân. Có lẽ hai từ ấy không phù hợp với một đối thủ thầm lặng như thế này.



Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ bên dưới lớp áo hoodie.



“Ta cũng có một câu muốn hỏi ngươi”.



Đó là giọng Jinwoo. Anh giằng lấy cái tuốc nơ vít trong tay kẻ giết người và ném nó xuống đất.



“Tại sao ngươi làm chuyện này?”



Jinwoo hỏi.
“Đến giờ rồi”.



Một lần cuối cùng, đạo diễn cúi đầu nhẹ nhàng với người quay phim.



“Chúc anh may mắn”!



—–



phạch phạch



phạch phạch



phạch phạch



Chiếc trực thăng chở nhóm thợ săn hạng S đang bay trên bầu trời. Trong trực thăng, ai nấy đều im lặng.



Các Thợ săn mạnh nhất Hàn Quốc ngồi kín cabin. Đó là Ma Dong-wook, tanker trung niên với nụ cười trên môi. Là Choi Jong-in, người luôn tràn đầy tự tin. Là Baek Yoon-ho, một người đàn ông luôn nhiệt huyết. Mỗi người trong số họ đều mang một biểu cảm hoàn toàn khác biệt.



Người quay phim đang kiểm tra các thiết bị một lần cuối. Anh ta đeo một chiếc máy quay gắn trên đầu, thứ đó sẽ không cản trở chuyển động của anh ta.



‘Tất nhiên, một chiếc máy ảnh không thể làm khó mình… Nếu chỉ có thế mà đã phàn nàn thì mình không nên đến đây’.



Chiếc trực thăng đang hướng đến đảo Jeju – nơi nguy hiểm nhất thế giới hiện tại. Nghĩ đến điều đó, người quay phim cố nuốt nước bọt. Dù đã cố giữ bình tĩnh, anh cũng không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đang đè nặng tâm trí.



Không chỉ người quay phim, ngay cả các Thợ săn hạng S cũng cảm thấy như vậy.



Để giảm bớt căng thẳng, Baek quay sang nói chuyện với người bạn thân của mình:



“Này, không ngờ anh lại gặp chú ở đây đấy”



Min Byung-gu cười toe toét.



“Nếu không có em chạy chữa, chắc chắn anh sẽ ngỏm củ tỏi sớm. Mỗi khi nhìn thấy ma thú là anh lại vồ lấy chúng mà không suy nghĩ gì cả”.



“Này này, chú nói kiểu gì vậy? Anh vồ lấy ma thú á? Không đời nào.”



Những người thợ săn phá lên cười trước cuộc đối thoại của hai người. Min Byung-gu là Trị liệu sư cấp S duy nhất ở Hàn Quốc, nhưng đã nghỉ hưu. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Min Byung-gu quyết định quay lại để hỗ trợ họ trong cuộc đột kích. Một Trị liệu sư sẽ đem lại sự hỗ trợ vững chắc cho nhóm đột kích, nhất là một Trị liệu sư tuyệt vời như Min Byung-gu. Họ có thể chiến đấu mà không phải lo lắng về chuyện chấn thương. Khi cuộc trò chuyện giữa những người thợ săn bắt đầu lắng xuống, Cha Hae-in, người ngồi cạnh Baek, lặng lẽ hỏi.



“Chủ hội Baek, anh đã thấy Sung Jinwoo chưa?



“Sung Jinwoo?”



“Vâng.”



Baek Yoon-ho lắc đầu.



“Không, tôi chưa thấy. Sao thế?”



“Ah… Chắc tôi nhầm rồi”.



Ma Dong-wook cười lớn



“Hoho, chúng ta tới rồi.”



Các thợ săn đưa mắt theo hướng anh ta đang chỉ. Một vệt đen xuất hiện trên đường chân trời.



Bên ngoài cửa kính máy bay trực thăng, vùng đất bị lũ quái vật kiến ​chiếm đóng đã hiện ra trước mặt họ.



Trans: Moon



Edit: Linye