Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 127 : Thế lực mới

Ngày đăng: 00:40 20/04/20


Park Jong-soo, Hội trưởng hội Hiệp sĩ, không thể tin vào những gì anh ta đang nhìn thấy. Một người đàn ông ngoại quốc đang thong thả bước ra khỏi cửa hang kiến.



Đó là điều không thể xảy ra.



‘Tin tức về việc lũ kiến bị xóa sổ vẫn đang được giữ bí mật…’



Park Jong-soo đang đứng trên một gia tài theo đúng nghĩa đen – những viên ma thạch chất cao như núi rải rác khắp nơi quanh chỗ anh đang đứng.



Để ngăn chặn những kẻ “thừa nước đục thả câu” lên đảo ăn trộm ma thạch, Hiệp hội đã quyết định che giấu sự thật rằng bọn kiến đã tiêu diệt hoàn toàn. Do đó, chỉ một số ít người biết rằng không còn ma thú nào trên đảo nữa. Theo kế hoạch, khi nào vận chuyển xong toàn bộ ma thạch, Hiệp hội mới công bố sự thật này.



‘Những người biết thông tin này, đều là những binh lính được chỉ định đi cùng mình, một số nhân viên làm việc trong hiệp hội và …’



Thợ săn Sung Jinwoo. Tất nhiên là thế rồi. Tuy nhiên, Park Jong-soo sẵn sàng đặt cược toàn bộ tài sản của mình rằng người đàn ông đứng ở cửa hang kiến không phải là Sung Jinwoo.



Làm sao anh có thể quên khuôn mặt của Jinwoo? Những ngày qua, anh ấy là người Hàn Quốc được nhắc đến nhiều nhất khi nói về thợ săn và là ưu tiên số 1 trong danh sách tuyển dụng của hội Hiệp sĩ.



Vì vậy, Park Jong-soo hỏi lại:



“Ngươi đang làm gì ở đây? Tại sao ngươi lại đi từ trong đó ra?”



Người đàn ông lạ mặt chỉ mỉm cười. Park Jong-soo băn khoăn: người ngoại quốc kia không hiểu anh ta nói gì, hay anh ta cố tình tránh câu hỏi. Hội phó hội Hiệp sĩ, Jung Yoon-tae, đứng cạnh Park Jong-soo với vẻ mặt bối rối.



“Đại ca, thứ đó… có phải là người không?”



“Tôi … tôi không dám chắc”



Anh ta không thể cảm thấy bất kỳ tia mana nào, vì vậy nó chắc chắn không phải là một sinh vật ma thuật hay một thợ săn nhưng … anh ta tỏa ra một luồng hào quang kì lạ. Jung Yoon-tae, một người nhanh trí, cũng cảm nhận được năng lượng đáng ngại và theo dõi đối phương một cách thận trọng.



Tuy nhiên…



Những người lính không thể cảm nhận được năng lượng như những thợ săn.



Clink, clink-



Những người lính, cuối cùng cũng bắt kịp hội trưởng và hội phó, ngay lập tức giơ súng trường vào người ngoại quốc bí ẩn. Thấy phản ứng của họ, Park Jong-soo vội vàng gọi các binh sĩ để tránh những cái chết không cần thiết.



“Này! Này! Đừng bắn! Đó không phải ma thú!”



“Vậy … anh ta là người sao?”



“Chắc … vậy”



Park Jong-soo gật đầu với vẻ mặt đăm chiêu.



‘Nếu đã không phải ma thú, thì chỉ có thể là người thôi phải không?’



Trí tưởng tượng của Park Jong-soo không nghĩ ra đáp án nào khác. Anh chỉ có thể đưa ra kết luận đơn giản này. Người chỉ huy gật đầu, và lên tiếng.



“Đã hiểu. Chúng tôi có thể lo liệu từ đây”



“Có cần thiết không? Không phải chúng ta chỉ ở đây để lấy xác của thợ săn Min Byung-gu sao?”



“Chúng tôi được lệnh truy tìm xác của thợ săn Min Byung-gu và cũng kiểm soát tình hình trên đảo Jeju.”



Park Jong-soo thừa nhận. Không có lý do gì để Hội Hiệp sĩ can thiệp, nếu đối thủ không phải là sinh vật ma thuật hay thợ săn. Nếu xen vào, anh ta sẽ gặp những rắc rối không cần thiết.



Người chỉ huy hét lên với người đàn ông ngoại quốc.



“Anh hiện đang ở trong khu vực hạn chế. Nếu anh không làm theo lệnh của chúng tôi, chúng tôi sẽ bắn.”



“…”



Người đàn ông chỉ tiếp tục mỉm cười, dường như không hề bối rối trước tình huống căng thẳng mà anh ta đang tạo ra.



Gulp-



‘Mình có thực sự phải bắn anh ta không?’



Những người lính nghĩ, lo lắng.




Mẹ anh, người dường như đã lo lắng một chút, cuối cùng quyết định ủng hộ anh



“Cứ làm những gì con muốn. Tuy nhiên, đừng quá sức”



Đó là điều kiện duy nhất mà bà đưa ra.



‘Nhưng nếu đó là một tình huống không thể tránh khỏi thì…’



Suy nghĩ của Jinwoo bắt đầu rối bời khi anh nghĩ đến những chuyện tồi tê. Anh lắc đầu để giải tỏa những giả thuyết đó. Rồi đột nhiên, mẹ anh bất ngờ hỏi một câu:



“Ông ấy có đến thăm không?”



“Ai cơ?”



“Khi mẹ đang ngủ trong bệnh viện, mẹ nghe thấy tiếng bố con”



“Ông ấy đã nói gì?”



“Umm…”



Sau cùng, mẹ Jinwoo lại nói rằng bà chưa bao giờ nghe hay mơ thấy giọng nói của ai đó



‘Tất nhiên, mẹ vẫn chưa quên cha….’



Tuy nhiên, việc bà ủng hộ con trai trở thành thợ săn là bằng chứng cho thấy bà tin vào đứa con của mình đến mức nào. Jinwoo không có ý định làm mẹ mình thất vọng.



Sự sống còn. Đó luôn là ưu tiên hàng đầu của anh ấy. Ngay cả trong một tình huống đe dọa tính mạng, anh ta đã có thể trở nên mạnh mẽ như vậy bởi vì anh ta không bao giờ bỏ cuộc, thậm chí đến phút cuối cùng.



‘…Ổn rồi.’



Khi không phải lo lắng về tình trạng của mẹ, Jinwoo giờ đây được tự do chinh phục các Hầm ngục một lần nữa. Tạo bang hội, đột kích, đánh bại các Hầm ngục cao cấp và gia tăng cấp độ.



Trái tim Jinwoo đập thình thịch mong chờ những điều sắp đến



‘Ngoài ra, mình có một lý do khác để nâng cao cấp độ. Không chỉ là để trở nên mạnh mẽ hơn, mà còn…‘



Vụt



Ygritte, chiến binh được Jinwoo triệu tập, vụt xuất hiện trước mặt anh. Đó là một trong những người lính đầu tiên của Jinwoo.



‘Và’



Anh ta là người lính lớp Hiệp sĩ duy nhất mà Hệ thống đã cung cấp. Nói cách khác, trong số những người lính của Jinwoo, Ygritte có mối quan hệ gần gũi nhất với những hoạt động bên trong Hệ thống hiện tại.



‘Ngươi có thể nói chuyện với ta nếu ngươi đạt được thứ hạng cao hơn, phải không?’



Jinwoo có rất nhiều câu hỏi dành cho Ygritte.



Tất nhiên, chưa có phản hồi nào.



“….”



Chiến binh Bóng tố đứng im lặng, như thường lệ.



‘Nếu im lặng là một loại âm thanh, có lẽ anh ta là người lính ồn ào nhất thế giới?’



Jinwoo cười khúc khích và gãi đầu trong khi nhặt vũ khí của Quỷ vương..



‘Kho đồ’ – Jinwoo ra lệnh.



Một cái gì đó lóe lên đã thu hút sự chú ý của Jinwoo khi anh đặt vũ khí vào kho đồ của mình.



‘Cái gì đây?’



Mắt Jinwoo mở to.



Một món đồ mà anh đã bỏ quên trong kho đồ, giờ đang phát sáng.