Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
Chương 166 : Tình hình tại Nhật Bản
Ngày đăng: 00:40 20/04/20
Các thợ săn bắt đầu rời khỏi Cổng.
Trước lúc đó, mọi người xung quanh cánh Cổng không biết rằng tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Tuy nhiên, phóng viên Kim nhận ra rằng có điều gì đó bất thường khi nhìn thấy thi thể của một số thợ săn trên tay những người lính bóng tối.
“Ôi chúa ơi…”
“Có phải …?”
Những người có mặt bên ngoài Cổng đều vô cùng ngạc nhiên.
Số người chết quá nhiều.
Không phải đó đều là những thợ săn ưu tú sao?
Thợ săn của Hội Thợ săn và Cục giám sát, đó đều là những nhóm thợ săn ưu tú. Vậy mà…
Jinwoo và Cha Haein cùng bước ra ngoài. Cuộc chiến diễn ra trong một thời gian dài và bên ngoài, trời đã tối.
Phóng viên Kim càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Ngay cả hai thợ săn hạng S này cũng có vết tích khổ chiến trên cơ thể và quần áo của họ.
Những vệt máu khô, những vết rách trên quần áo, đầu tóc thì rối bời.
‘Chuyện quái gì đã xảy ra trong đó vậy?‘
Kim nâng máy ảnh lên bằng đôi bàn tay run rẩy.
Anh ta trở thành một phóng viên là để chụp những cảnh tượng này.
Anh ta muốn tất cả mọi người biết rằng, không chỉ ở Nhật Bản mà ngay tại Hàn Quốc, vẫn có những người đang mạo hiểm mạng sống của mình để giữ bình yên cho mọi người.
Hai mươi thợ săn ưu tú đã chết. Nếu một Cổng như vậy bùng nổ, thiệt hại sẽ vượt quá sức tưởng tượng. Sự hy sinh của họ đã ngăn chặn thảm họa.
Nhưng nếu anh không ghi lại hình ảnh này, làm sao công chúng biết được chuyện gì đã xảy ra?
Đó là lý do tại sao Kim túc trực quanh hiệp hội, để có được tin tức sốt dẻo này.
*Tách*
*Tách*
Dù phấn khích và cảm động đến rơi nước mắt, anh ta vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Ngay khi rời khỏi Cổng, Woo Jincheol đã loạng choạng đến bên Jinwoo.
“… Thợ săn Sung Jinwoo.”
Jinwoo đưa tay đỡ Woo Jincheol. Sau đó, Jinwoo hất cằm về phía phóng viên Kim.
“Sao lại để anh ta chụp ảnh”
Tuy nhiên, đáp lại câu trả lời của Jinwoo, Woo Jincheol mỉm cười và nói.
“Chúng tôi có thể ngăn họ đào bới thông tin cá nhân của anh, nhưng chúng tôi không thể ép họ ngừng đưa tin về vụ việc. Chuyện này cũng giống như trong cuộc tấn công trên đảo Jeju.”
Jinwoo gật đầu.
Mẹ anh sẽ lại lo lắng nếu thấy bài báo này.
Nhưng anh không thể buộc phóng viên dừng việc chụp ảnh lại được.
Ai cũng có nhiệm vụ của họ. Một phóng viên phải làm những gì anh ta cần làm.
Công chúng phải biết rằng đã có những Thợ săn ngã xuống, để gìn giữ bình yên cho xã hội.
Một cơn gió lặng thổi qua.
Nhưng đột nhiên, tiếng còi báo động của xe cứu thương có thể được nghe thấy từ xa trong gió.
* * * * *
Ngày tiếp theo.
Khi tất cả các tờ báo còn đang mê mải với vụ bùng nổ hầm ngục ở Nhật Bản, chỉ có một tờ báo đăng tải tin tức về vụ tai nạn tại hầm ngục đôi xảy ra ở Hàn Quốc.
“Tổng cộng có 31 người khổng lồ bước ra. Ngoại trừ con Boss đang ở đây, hiện tại chúng đang chạy loạn khắp nơi.”
“…Có bao nhiêu tên đã bị giết?”
“Chỉ có hai”
“Vậy là, bây giờ còn 28 người khổng lồ đang phá hủy Nhật Bản?”
“Bây giờ không còn thợ săn nào có thể chiến đấu chống lại chúng. Mọi người đều đã bỏ trốn”.
Mặt nhân viên tối sầm lại.
Vào ngày hầm ngục bùng nổ, tất cả các thợ săn đã tham gia trận chiến để câu giờ cho người dân Tokyo di tản.
Kết quả là chỉ có hai người khổng lồ bị giết, còn các thợ săn cấp cao đều đã hy sinh. Và bây giờ, 28 người khổng lồ còn lại thủa sức tung hoành khắp đất nước.
Hiệp hội thợ săn Nhật Bản, dù đang bận rộn với những chuyện này, vẫn gửi một nhân viên tới hỗ trợ FBH. Chỉ có một lý do duy nhất.
Tại thời điểm đó.
“Tôi cầu xin anh một điều?”
Viên sĩ quan giật mình khi nhìn thấy nam nhân viên quỳ xuống.
Đến nước này thì niềm tự hào hay phẩm giá không còn ý nghĩa gì nữa. Trong thời điểm khủng hoảng này, nếu gạt bỏ đi niềm tự hào và nhân phẩm mà có thể cứu được Tổ quốc, thì anh ta sẵn sàng đánh đổi.
Sau đó, nam nhân viên nói với viên sĩ quan.
“Xin hãy giúp Nhật Bản.”
Stop
Viên sĩ quan, dừng quay video lại.
Anh không biết làm gì trong tình huống này.
Bằng tiếng Anh lưu loát, nam nhân viên nhắc lại.
“Nếu Hoa Kỳ không giúp đỡ, Nhật Bản sẽ bị xóa sổ. Không phải Nhật Bản luôn là đồng minh thân thiết của Hoa Kỳ sao? Liệu các ngài có thểhy sinh một lần cho đồng minh của mình?”
Không rõ đó là hành động bộc phát của cá nhân anh ta, hay là sự sắp đặt từ Hiệp hội thợ săn Nhật Bản?
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, sự chân thành cũng đã hiện rõ trên khuôn mặt nam nhân viên.
Với vẻ mặt khó xử và bối rối, viên sĩ quan ngập ngừng.
“Chúng tôi sẽ yêu cầu hỗ trợ về Trụ sở chính”.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều”.
Mặc dù viên sĩ quan nói điều đó với nhân viên Nhật Bản, nhưng anh ta rất hiểu thực tế phũ phàng của thế giới này.
Hoa Kỳ từng mất nhiều thợ săn cao cấp trong trận chiến với Karmish. Liệu họ có thể chìa tay ra để giúp Nhật Bản không?
‘Có lẽ là không’.
Nhưng viên sĩ quan không thể dập tắt niềm hy vọng của chàng trai trẻ kia, nhất là khi chàng trai ấy đang dập đầu xuống sàn để cầu xin.
*Thở dài*
‘Thôi thì, cứ để mọi thứ diễn ra theo ý trời vậy.’
Ngay lúc đó, viên sĩ quan vô tình nhìn lên bầu trời.
‘Phải chăng là ý Chúa?’
Viên sĩ quan tiếp tục nhìn lên trời và lẩm bẩm.
‘Chúa ơi … làm ơn đừng bỏ rơi loài người.’
Trans: Moon
Edit: Linye
Chân thành cảm ơn bạn Reycord đã đóng góp bản dịch!